“Em chào cô, có việc gì vậy ạ?”
Vũ Ngọc Ánh, năm nay vừa vào lớp 10. Là học sinh ưu tú có tiếng, với thành tích và số điểm hàng đầu mà được tuyển thẳng vào trường, trong tỉnh ai cũng biết đến nó với cái danh thủ khoa, ngày đầu năm học đã được bầu làm lớp phó học tập của lớp.
Vào nhận lớp được ba hôm, đột nhiên cô chủ nhiệm gọi nó vào văn phòng nói chuyện, nó còn tưởng mình lỡ làm gì sai nên cứ thấp thỏm không yên.
Cô chủ nhiệm là giáo viên dạy môn toán, trông cô khá hiền lành, nhưng khi dạy lại có phần nghiêm khắc, cô thấy nó sợ, mỉm cười trấn an.
"Đừng lo, cô gọi em vào đây là để nhờ em chút chuyện thôi." Nghe vậy, nó mới thoáng thở phào, buông bỏ sự căng thẳng từ nãy đến giờ. "Vâng, cô cứ nói đi ạ."
Cô chủ nhiệm mỉm cười, chậm rãi nói “Cô biết em là bạn học nổi trội của lớp, có thành tích xuất sắc, vì thế cũng muốn nhờ em kèm cặp bàn học, để hai đứa làm đôi bạn cùng tiến, giúp bạn tiến bộ.”
Èo, tưởng gì, ra là cô bảo nó kèm bạn cùng học, làm nó còn tưởng. Ngọc Ánh tươi cười, không do dự mà gật đầu đồng ý, dù sao nó cũng tốt mà, giúp đỡ được ai nó cũng đều rất vui.
"Bạn ấy là ai vậy cô?" Lúc này còn đang trong tâm trạng vui vẻ, vừa nghe cái tên thốt ra từ miệng cô, nụ cười sáng chiếu như ánh ban mai của nó tắt vụt, còn nhanh hơn ngọn nến bị gió thổi.
"Em biết bạn Dương Trương Thành Nam không? Cô nhớ hai đứa đều học cùng trường cấp 2 nên chắc quen nhỉ? vì thành tích của bạn có chút... Hơi kém hơn so với mọi người, mong em sẽ giúp đỡ bạn nhiều hơn." Cô chủ nhiệm nói đến đoạn 'hơi kém hơn' còn phải do dự kia kìa.
Đương nhiên nó biết cậu bạn đó, ai chứ cái tên đội sổ và chuyên đánh nhau, một mình gây náo loạn tận ba trường thì nó còn lạ gì nữa. Tên này đâu phải thành tích hơi kém, bảo đọc bảng cửu chương có khi cậu ta còn chẳng thuộc ấy.
Hơn nữa, nó với cậu ta từng có một khoảng kí ức đen tối, hoàn toàn không có chút gì là muốn nhắc tới. Thầy nó do dự, cô chủ nhiệm vội nói. “Có thể sẽ hơi khó khăn, vì thế em chỉ cần cố hết sức, điểm phong trào kỳ này cô cùng cộng thêm cho em.”
Ờm, có chút cám dỗ. Ngọc Ánh là đứa chỉ có não phát triển, còn tứ chi thì đơn giản là dùng để ăn và học, mấy cái phong trào thể thao đó nó chả nhận nổi cái nào. Giờ không cần tham gia cũng được cộng điểm, thế thì là lợi hay thiệt nhỉ?
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của cô, nó cũng không nỡ từ chối, đành đồng ý luôn. Dù sao hồi cấp 2, cậu ta cũng có mấy khi tới trường đâu, không la cà quán net thì là đi đánh nhau với mấy gã côn đồ trường khác. Ngọc Ánh tự an ủi bản thân, lạc quan chút vẫn tốt hơn mà.
Hết hôm đó, chỗ ngồi của nó liền bị đổi, cô bé đáng thương chỉ thầm mong ngày mai bạn cùng bàn vẫn cúp học, đỡ áp lực đôi bên.
Nhưng đời nào như mơ, sáng sớm tinh mơ, cô học trò nhỏ còn hân hoan đến trường, ấy thế mà vừa đặt chân tới cửa lớp, nụ cười kia liền đông cứng như pho tượng, rồi bị đập vỡ luôn.
Cậu bạn cùng bàn đó, Dương Trương Thành Nam, kẻ chuyên gia cúp học đang nằm ngủ gục một đống ở trên bàn. Tốt thôi, chắc hôm nay nó lỡ bước chân trái ra đường.
Hít một hơi tự an ủi bản thân, nó vác cặp đi tới bàn, nhưng mà tại có một vấn đề phát sinh, tên quỷ kia đã đến trước, nằm ngủ ở đó mà còn ngồi ghế ngoài. Thế thì vào kiểu gì?
Nó cứ đứng ở đó, ba phần muốn gọi, nhưng hết bảy phần nhát gan không dám lên tiếng. Chắc có lẽ bị nó nhìn chằm chằm, Thành Nam cũng tỉnh ngủ luôn, cậu ta cau có ngẩng đầu, nhíu mày liếc nhìn nó từ trên xuống dưới, dọa nó cứng người, không dám thở mạnh.
"Đứng đây làm gì?" Chắc do vừa ngủ dậy, giọng cậu ta hơi trầm, khàn, còn có chút ấm, nghe khá êm tai, Ngọc Ánh nở nụ cười gượng gạo. "Xin... Xin lỗi, cho mình vào ghế trong." Cậu ta không lên tiếng, chỉ đứng dậy cho nó đi vào.
Chuông vào học cũng vừa reo lên, mấy bạn học cũng theo đó ùa vào lớp, lớp học vừa nãy chỉ lát đát vài người, giờ đã đông kín.
15 phút truy bài đầu giờ, cậu ta vẫn ngủ. Chắc là thiếu ngủ lắm. Ngọc Ánh vẫn thông cảm, thậm chí còn mong bạn cùng bàn ngủ thật yên giấc, tránh nhìn một cái đã làm nó tim đập chân run.
Tiết đầu là tiết toán, cô chủ nhiệm vừa bước vào đã nhìn về phía bàn học số 3 dãy trong cùng, dành tặng cho nó ánh mắt đầy khích lệ.
“Được rồi các bạn, mở sách bài học trang số 7, chúng ta bắt đầu bài 1 nhé!”
----------------