"Bạn cùng bàn của tôi, một con nhóc mọt sách không hơn không kém, ngoài ăn và ngủ ra thì chỉ có học và học, thật nhàm chán.
Nhưng cậu ta có má lúm đồng tiền, cười lên trong rất xinh, lại còn dễ ngại, tính thì nhát cáy, dọa tí đã lấp ba lấp bấp, thế này mà không có tôi bảo kê thì chắc bị bắt nạt cho tơi tả.
Nhưng mà nhìn cách cậu ta lo lắng, nhíu mày cằn nhằn khi tôi bị thương, cứ như mẹ trẻ của tôi ấy, nhìn cũng khá thuận mắt, đáng yêu ch.ết được."
- Dương Trương Thành Nam, cậu không nghe giảng mà lại viết cái gì đấy?
- Không có gì cả, nhóc mọt sách, lo mà học của cậu đi!
“Bạn cùng bàn, tôi lỡ thích cậu mất rồi, cậu có thể...cũng thích tôi không?”