Hệ thống 555: “Ngược tan nát tim tôi như vậy, rốt cuộc có lợi gì cho cậu hả! Hu hu hu…”

Lâm Chung Viễn cảm giác được phía sau có người đang đến gần, giọng cậu lập tức hạ xuống, dịu hẳn: “Xin lỗi…”

Xin lỗi nhé, 555, tôi lại phải ngược tim cậu thêm lần nữa rồi.

Hệ thống 555 khựng lại, nghe câu xin lỗi ấy, cứ tưởng ký chủ cuối cùng cũng thức tỉnh lương tâm, “Ký chủ…”

Lâm Chung Viễn rũ mắt xuống, chỉ một giây đã nhập vai: “Chúng nó lớn lên nhìn cũng giống nhau lắm, mặt mũi thì thối rữa hết, nhận không ra được cái con tang thi nào đã hại chết anh…”

Hệ thống 555: “…”

Lâm Chung Viễn nâng một cái đầu tang thi sưng to bốc mùi lên, ngay lập tức diễn cảm xúc, ánh mắt tràn đầy bi thương, “Tôi vô dụng quá…”

Hoàng Nhị khóc òa một tiếng chạy biến đi.

Hệ thống 555 cũng “oà” một tiếng khóc càng to hơn.

Lâm Chung Viễn: “…”

Chốc lát sau, mấy người còn lại bắt đầu líu ríu nói gì đó, tiếp theo đó, âm thanh nức nở từ một người lan thành ba người. Chỉ còn lại hai người đàn ông trung niên từng trải qua đủ loại sóng gió là còn ráng nhịn không khóc, chỉ là động tác lượm tinh hạch càng thêm hăng hái.

Chưa tới mười phút, toàn bộ tinh hạch của lũ tang thi quanh đó đã được thu thập xong. Lâm Chung Viễn kiểm lại một lượt, sau đó nói lời tạm biệt với năm người mới quen.

“Ngũ Tam, hiện tại giá trị ghi nhớ là bao nhiêu?”

“Có ba nghìn điểm giá trị ghi nhớ rồi ạ! Ký chủ mới đến đây có nửa năm thôi, đã nhờ thực lực xuất sắc và thiết lập nhân vật độc nhất vô nhị mà lên được số điểm cao như vậy rồi, có thể vào bảng xếp hạng rồi đó!”

“Vẫn là quá chậm, quá ít.”

Lâm Chung Viễn thở dài: “Phải tích đủ tầm ba trăm vạn thì mới có thể xin Chủ Thần hỗ trợ, gỡ được cái bug  vạn nhân mê trên người tôi xuống…”

Một thế giới chỉ kiếm được vài ngàn điểm, ít thế này thì kiếp nào mới đủ?

“555 à, tôi phải làm đến mức nào thì mới có thể kiếm được ba mươi vạn điểm chỉ trong một thế giới đây?”

“Ba mươi vạn á! Cái đó không dễ đâu, ít ra cũng phải được viết vô sách sử đi?”

Cạn lời.

Lâm Chung Viễn bày ra biểu cảm chết lặng, vô ngữ nhìn trời.

Tận thế thì làm quái gì có sách sử… Thế thì chắc phải cứu cả thế giới mới được?

Cũng… không phải không được.

Trước đó hệ thống có nói, vị diện tận thế này xuất phát từ một cuốn tiểu thuyết, gần cuói hình như sẽ xuất hiện Tang Thi Hoàng.

Vậy thì cậu cứ đồng quy vu tận với Tang Thi Hoàng một cú luôn, như thế chẳng cần ba mươi vạn, chắc cũng được tầm mười vạn chứ?

Nếu muốn đối phó với Tang Thi Hoàng, thì không thể cứ ôm thân một mình mà sống được nữa. Lâm Chung Viễn nhờ hệ thống định vị căn cứ đầu tiên có khả năng giao chiến với Tang Thi Hoàng trong tương lai, xác định phương hướng, rồi đi theo chỉ dẫn của hệ thống mà men theo đường nhỏ bước tới.

Cho dù là cách duy nhất để tăng cường sức mạnh dị năng, hay là đồng tiền thông dụng thời tận thế – tinh hạch – thì đều vô cùng quý giá. Hiện giờ Lâm Chung Viễn có gần trăm viên trong tay, đủ để đổi lấy một cuộc gặp với tầng lớp cao tầng ở căn cứ.

Đường đi trong tận thế vốn không hề bằng phẳng. Cậu đi khoảng một tiếng đồng hồ, mới kịp đến nơi cần tới trước khi trời hoàn toàn tối đen.

Một cột mốc bằng kim loại khổng lồ hiện ra giữa đường, tên địa danh ban đầu đã bị sơn trắng xóa, được viết đè lên bằng vài chữ khải lớn:

Căn cứ sinh tồn Trăm Nhạc Xuyên.

Căn cứ này là từ một trường học quy mô lớn được cải tạo thành, được dị năng giả các tuyến liên tục gia cố, mái được che phủ bằng khung võng màu đen, xung quanh còn có cả lớp chướng ngại vật, đủ sức chống lại đa số tang thi xâm nhập.

Từ xa nhìn lại, nó giống như một con quái thú bằng sắt thép nằm phục giữa rừng gai, trong bóng tối lấp lánh ánh đèn leo lét, giữa đống hoang tàn đổ nát của thành phố nhân loại, lại có vẻ ấm áp và an toàn đến lạ.

Thấy có người đến gần, một người từ trạm canh cải tạo đi ra, vai vác súng máy, từ xa rọi đèn pin chiếu tới, xác minh thân phận và mức độ nguy hiểm.

“Ai đó? Từ đâu đến?”

“Chào anh, tôi tên là Lâm Chung Viễn, là người đến từ bên ngoài, muốn vào căn cứ để đổi ít vật tư.”

Lâm Chung Viễn bình tĩnh trả lời, đồng thời giơ chiếc túi trong tay lên.

Mấy chục viên tinh hạch lộ ra dưới ánh đèn pin, chiết xạ thành màu sắc chói mắt mê người, khiến tay người gác đèn run lên, suýt nữa làm rớt đồ.

Nhưng điều khiến người gác kinh ngạc không phải là vì Lâm Chung Viễn giàu, mà là – mái tóc bạc đặc trưng đó, cộng thêm cái tên được báo lại…

“Cậu… cậu chính là Lâm Chung Viễn? Dị năng giả hệ băng  độc hành?!”

“Đúng vậy, chúng ta từng gặp rồi?”

“Cuối cùng, cuối cùng cũng gặp được cậu… Trời đất ơi!”

Ngay sau đó, người gác đèn chạy chậm tới trước mặt cậu, thoạt nhìn có vẻ rất kích động, nói líu cả lưỡi:

“Không phải… Tôi chưa từng gặp cậu, chỉ là may mắn từng gặp mặt phu quân quá cố của cậu, một lần thôi…”

Lâm Chung Viễn: “?”

Người gác thấy cậu im lặng, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, lúng túng cuống cuồng xin lỗi, còn tự đánh miệng mình:

“À, xin lỗi! Xin lỗi! Là tôi lắm lời!! Lâu lắm rồi không được nói chuyện với ai, đầu óc cũng… Tôi không nên nhắc tới, tôi, tôi… tôi đưa cậu vào trong ngay!”

Lâm Chung Viễn: “… Ừ.”

Không phải. Anh cứ nói tiếp đi.

Rốt cuộc “phu quân đã khuất” cái gì?

Gặp mặt ai??

Tôi còn chưa gặp nữa là, anh thấy từ đâu ra??

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play