Chiều tà buông xuống, khắp nơi đổ nát hoang tàn, thi thể rải rác khắp các ngõ hẻm mục nát. Lâm Chung Viễn móc ra hết cái đầu tang thi bị chém xuống này đến cái khác, lấy tinh hạch quý giá bên trong.
Cậu sơ sơ tính đại khái, vừa rồi chém chết cũng hơn ba mươi con, cũng đã mò được một lúc lâu rồi.
Cũng may có người đến hỗ trợ, chắc cũng không mất bao lâu nữa.
Đây là tháng thứ bảy kể từ khi Lâm Chung Viễn xuyên đến vị diện tận thế.
Cũng là thế giới nhiệm vụ thứ mười bảy mà cậu – người dính bug ánh sáng “ vạn nhân mê” – vẫn chưa thể thoát ra.
Tê hết cả người rồi.
Lâm Chung Viễn mặt không biểu cảm mà nghĩ, ít nhất nhiệm vụ lần này sẽ không bị trừ điểm.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này là thu thập 【giá trị ghi nhớ】, nói cách khác, người khác càng nhớ rõ cậu, nhớ càng lâu, thì chỉ số này càng cao.
Vì nhiệm vụ đó, từ lúc vừa xuyên qua, cậu đã cố gắng nói chuyện với càng nhiều người càng tốt, tiếp xúc nhiều hơn, thậm chí còn nhờ dị năng cứu không ít người thường.
Cũng vì cái bug chết tiệt kia không chịu rớt, nên cậu bị động thu hút một đống người ái mộ.
Trong lòng chỉ có nhiệm vụ và điểm tích lũy, để khỏi bị coi là “hải vương” (người đào hoa), cậu đành dựng lên thiết lập “trong lòng đã có người”, còn là một “tình nhân đã mất” rất bi lương, để bóp chết hết mầm mống tình cảm từ đầu.
Cách đó không xa, ba người thường đang ngồi xổm trên đất, cũng đang móc tinh hạch .
Lũ tang thi bị chém chết đó vốn đang vây lấy bọn họ, nếu không nhờ Lâm Chung Viễn kịp thời xuất hiện, thì giờ chắc cũng đã chết toi rồi.
Trong đó có một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, vừa lấy được một viên đã vội vàng chạy tới đưa, tranh thủ cơ hội để nói chuyện với Lâm Chung Viễn nhiều hơn.
“Cậu tên Lâm Chung Viễn à? Tên đẹp quá đi mất, dị năng cũng siêu siêu bá đạo luôn!”
Thiếu niên nói trắng ra một câu vô cùng chân thành.
Lâm Chung Viễn hơi rụt vai lại, gật đầu nhận lấy lời khen.
Ừm, cậu đúng là rất lợi hại.
Thấy cậu chịu phản hồi mình, thiếu niên mắt sáng rực lên, tiếp tục khen: “Tóc của cậu cũng đẹp nữa, trắng như tuyết luôn á, lại sáng lại mềm... Tôi, tôi có thể sờ thử được không?”
Lần này còn chưa chờ Lâm Chung Viễn phản ứng gì, đồng bọn của cậu thiếu niên đã nhào tới, túm cậu ta đi.
“Nè Hoàng Nhị, sao mày không lo làm mà cứ ở đó sờ cá? Người ta cứu mạng mày mà mày ở đây làm cái trò gì hả, mau qua đây!”
Lão Trương trông cỡ ngoài bốn mươi, sức khỏe còn tốt lắm, vừa lớn tiếng chen ngang không cho hai đứa nói tiếp, vừa nhân lúc Lâm Chung Viễn không để ý mà thúc khuỷu tay vào Hoàng Nhị một cái, mắt ra hiệu liên tục, mí mắt chớp đến mức như muốn rút gân luôn rồi.
Hoàng Nhị còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị mạnh bạo túm đi.
Vừa ra xa được một chút, lão Trương tưởng mình hạ giọng rồi thì không ai nghe thấy, liền ghé vào tai Hoàng Nhị thì thầm một cách lặng lẽ:
“Trời ơi ! Sao mày lại đi hỏi cậu ấy chuyện đó hả?!”
“Hỏi, hỏi cái gì ạ……”
“Suỵt… nhỏ tiếng chút. Tao nói, mày nghe nè.” Lão Trương ngẫm nghĩ tìm lời, hốc mắt đã bắt đầu đỏ lên.
“Mấy lời ngu ngốc như thế, về sau đừng có hỏi nữa. Có gì tò mò thì hỏi tao. Cái tóc kia của cậu ấy á, là sau khi người yêu chết, thương tâm quá độ, chỉ qua một đêm là bạc trắng.”
Tay đang mò tinh hạch của Lâm Chung Viễn khựng lại, cúi đầu cố giữ mặt không đổi sắc, giả vờ như không nghe thấy.
Xin lỗi, tóc của cậu là mua bằng điểm tích lũy trước khi xuyên tới – trong bảng đổi diện mạo có mục nhuộm tóc, tốn ba trăm điểm.
“Trời đất ơi… cứ tưởng là tự nhuộm, còn định hỏi thử xem làm sao để nhuộm ra màu đó…”
Nghe xong lời giải thích, Hoàng Nhị đỏ hoe cả mắt: “Nhưng, nhưng tại sao lại vậy được chứ? Rõ ràng cậu ấy mạnh như vậy, một mình đánh được cả đống tang thi… Sao người cậu ấy yêu lại có thể chết được…”
Lão Trương bên cạnh lại thở dài, mắt cũng đỏ hoe:
“Mày tưởng dị năng giả trong thiên hạ, từ khi sinh ra đã mạnh chắc?”
“Ơ…”
“Nghe đồn băng hệ dị năng của cậu ta là sau khi người kia chết mới thức tỉnh, chỉ muộn có mấy tiếng thôi.”
Nghe đến đây, Hoàng Nhị sững người, nước mắt to tròn lăn xuống lã chã.
Lâm Chung Viễn đang nghe lén bên cạnh cũng sững người, một viên tinh hạch lớn như hạt đậu lăn xuống vũng nước.
Tội lỗi ghê gớm. Dị năng của cậu thật ra là đổi bằng điểm tích lũy, quý gấp mấy lần đổi ngoại hình.
Lão Trương càng nói càng nhập tâm, không đợi thiếu niên gặng hỏi đã tự mình kể tiếp:
“Từ lúc đó, cậu ấy đã thành ra như bây giờ, đi tới đâu là giết tang thi tới đó, cứ như muốn liều mạng bù đắp điều gì, cứu không biết bao nhiêu người mà chưa từng đòi báo đáp.”
“Ô…”
Thiếu niên cố nén nước mắt, “Vì người cậu ấy muốn cứu, mãi mãi cũng không thể cứu về được nữa, phải không?”
“Ừ, đúng vậy.”
Mắt lão Trương cũng đỏ hoe, “Mấy chuyện này đều do người quen từng gặp kể lại, nên tao mới nhận ra được cậu ấy ngay lập tức.”
“Vậy, vậy… Trương thúc, lúc đó thúc nhận ra, cũng là vì người quen đó…?”
“Đúng rồi. Vì cậu ấy có một thói quen đặc biệt là hay lầm bầm một mình, nên mới xác định được. Thật ra cậu ấy không phải lầm bầm một mình đâu , mà là đang nói chuyện với người yêu đã chết. Từng ấy năm rồi, vẫn chưa đi ra khỏi quá khứ được.”
Lâm Chung Viễn đang nghe lén: ……
Xin lỗi, thật sự không phải lẩm bẩm, cũng không phải nói chuyện với người yêu đã chết, mà là đang tán gẫu với hệ thống 555 thôi.
Ai có thể chịu được cảnh đi làm mà không được tám chuyện hả trời!
Nghe tới đó, hệ thống 555 trong đầu cũng bắt đầu khóc huhu: “Lâm Chung Viễn cậu đúng là không có tim! thiết lập rác thì chấp nhận đi , nhưng làm tới mức ngược tâm thế này là sao hả!”
Lâm Chung Viễn thành thạo dỗ dành: “Được được được, là tôi không có tim. Nhưng mà tôi đâu còn cách nào, ánh sáng vạn nhân mê tuy tốt, nhưng tôi không muốn thành hải vương đâu… Thiết lập ‘yêu người đã chết’ là dễ ngăn người khác tiếp cận nhất còn gì.”
“Cậu ấy… hình như lại đang lầm bầm kìa.”
Nghĩ đến lời Trương thúc nói, Hoàng Nhị chợt tò mò. Một người vừa bi thương vừa thâm tình như vậy, vào lúc này sẽ thì thầm điều gì?
Đáng tiếc là mưa to quá, bọn họ lại chỉ là người thường không có dị năng, thính giác không nhạy.
Hoàng Nhị nhìn sườn mặt Lâm Chung Viễn, nhìn đôi mắt màu hổ phách yên tĩnh mà u buồn ấy, bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ đầy lãng mạn:
Một người như thế, đôi mắt xinh đẹp như thế, sinh ra vốn nên dùng để nhìn suối trong, ngắm hoa nở, chứ không phải đối diện bãi xác tang thi trong màn sương đầy tử khí thế này.
Cuối cùng, thiếu niên không nhịn được, lặng lẽ lại gần, muốn lắng nghe tiếng thì thầm không dành cho mình, nhưng lại dịu dàng nhất trần gian.
---