Y cười đến run cả người vì sung sướng, tay nâng mặt Kỳ Niệm Tưởng lên, một chiếc lông đuôi  đỏ có gai xương hiện ra trong tay y. Y vuốt ve khóe mắt cậu, giọng nói khẽ khàng như rót mật:

“Phượng Nhi phát hiện ma văn trên mặt sư nương vẫn chưa đủ hoàn mỹ, cho nên ta lại tiện tay tô thêm vài nét nữa, có đẹp không, sư nương?”

Kỳ Niệm Tưởng bị y siết đến nghẹt thở, cậu không tránh được Phượng Khuynh Tuyệt, chỉ có thể mặc cho y muốn làm gì thì làm. Khóe mắt cậu đau nhức đến chết lặng, trước mắt tối sầm từng trận, máu tươi thấm vào mắt rồi nhỏ xuống thành giọt.

Chiếc đuôi đỏ rực kia bốc cháy lên, hóa thành tro tàn. Máu theo khóe mắt Kỳ Niệm Tưởng chảy xuống, như thể từng giọt lệ máu. Phượng Khuynh Tuyệt chăm chú nhìn cậu, đột nhiên cúi đầu hôn lên má cậu, liếm đi dòng máu ấy.

Y vuốt ve phần thân trên của người bị treo lên khiến sống lưng cậu rùng mình, máu trên tay cứ thế bôi ra tùy tiện.

“Sư nương, chịu chút nhé. Sắp rồi, rất nhanh thôi ngươi sẽ có thể…”

Phượng Khuynh Tuyệt khẽ thì thầm vào tai Kỳ Niệm Tưởng điều gì đó. Tròng mắt cậu co rút dữ dội, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hóa thành hỏa diễm giận dữ, cậu giãy trong xiềng xích, nghiến răng nhả ra từng chữ:

“Cầm thú!”

Phượng Khuynh Tuyệt phá lên cười, vừa sung sướng vừa hỗn loạn.

Sau đó y nhận được thư từ Yêu tộc, vạt áo hoa lệ vung lên chạm vào mặt nước. Trên gương mặt đẹp mê người ấy vẫn còn ánh cười chưa tan, y quay đầu lại liếc nhìn Kỳ Niệm Tưởng đã ngất lần nữa, rồi bước ra khỏi nhà giam.

Cánh cửa nhà giam đóng lại, mặt đầm dần dần trở nên yên ả, người đang hôn mê ấy khẽ mở mắt ra một khe nhỏ.

Hôm sau, một tin tức chấn động truyền ra từ Thái Quy Tông:

Kỳ Niệm Tưởng đào thoát khỏi nha giam, trốn khỏi Thái Quy Tông!

Cả tông môn lập tức rối tung lên như rắn mất đầu, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người cũng chẳng còn để tâm chuyện Kỳ Niệm Tưởng nữa.

Vì phong ấn Vạn Quỷ Cảnh—đã vỡ.

Cách lần phong ấn bị tổn hại trước đó chưa đến mười năm, không ai trong giới tu chân có thể ngờ lần này nó lại tan vỡ hoàn toàn mà không có điềm báo. Họ không kịp phản ứng, bị quỷ tướng xâm nhập bất ngờ.

Thái Quy Tông rối bời, lập tức phái người đi thỉnh Lăng Tiêu Tiên Tôn. Nhưng Phó Dục Tu không có ở lăng núi tuyết, cũng không ở Thái Quy Tông. Lúc truy tìm, họ mới sững sờ phát hiện—Phó Dục Tu đã sớm một mình đến Vạn Quỷ Cảnh. Nửa tháng trước, y từng nói phong ấn nơi đó đang yếu dần.

Vạn Quỷ Cảnh thường có xác sống vùng dậy, Thái Quy Tông tưởng lần này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa còn có Phó Dục Tu trấn giữ, nên không ai để tâm.

Nhưng nào ngờ—lần này là phong ấn đã vỡ hoàn toàn!

Mười năm trước phong ấn mới chỉ nứt một nửa đã khiến các tông môn tổn thất nặng nề. Giờ đây nó hoàn toàn tan vỡ, chẳng ai dám tưởng tượng đám quỷ quái ấy sẽ biến tu chân giới thành địa ngục thế nào.

Việc quỷ tàn sát chỉ là thứ yếu. Họ lo lắng hơn cả là—Lăng Tiêu Tiên Tôn còn có thể phong ấn lại một lần nữa hay không?

Mười năm trước y đã bị trọng thương vì phong ấn ấy, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Tuy là Đại Thừa kỳ tôn giả, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, không ai không lo.

Nhưng rất nhanh, họ nhận ra nỗi lo ấy là thừa.

Lăng Tiêu Tiên Tôn đã **diệt sạch Vạn Quỷ Cảnh.

Đúng như nghĩa đen—một kiếm giết vạn quỷ. Ngàn vạn năm qua chưa từng ai làm được. Quỷ vương, quỷ tướng—không ai sống sót. Tất cả chết dưới kiếm Phó Dục Tu.

Cả tu chân giới rúng động. Người kính sợ, người tán dương, cũng có kẻ thầm kiêng dè.

Chiến tích huy hoàng ấy khiến tu giới mừng như điên. Sau trận chiến ấy, tam giới còn ai dám xem thường Nhân tộc?

Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười của họ đã đông cứng trên môi.

Ác quỷ trong địa giới bị tiêu diệt, tu chân giới vừa mới yên ổn hơn một tháng thì một tin tức như thiên lôi giáng xuống:

Lăng Tiêu Tiên Tôn bị nguyền rủa, cảnh giới tiêu tán, đọa ma!

Ban đầu không ai tin. Nhưng tin tức khác nối tiếp truyền tới. Ma giới, Yêu giới trước sau phát binh đánh thẳng vào tu giới. Không tin cũng phải tin.

Không ai ngờ, hai đệ tử dưới trướng Lăng Tiêu Tiên Tôn, từng được coi là tinh anh kế thừa của tông , một là Ma Tôn mới đăng vị, một là Yêu Chủ trẻ tuổi—giờ lại phản bội!

Chờ Lăng Tiêu Tiên Tôn trọng thương bế quan, bọn họ lộ mặt thật, dẫn binh đánh thẳng vào Tu Tiên giới.

Hai giới giáp công, Tu giới bị đánh đến không thể chống đỡ. Đến lúc đó, các tông môn mới bàng hoàng nhận ra: bao nhiêu năm sống trong vòng tay bảo hộ của Lăng Tiêu Tiên Tôn, bọn họ đã sớm đánh mất năng lực sinh tồn.

Dù liên thủ, bọn họ vẫn bị Ma Tôn và Yêu Chủ đánh cho tan tác.

Tình thế nguy kịch. Mà đúng lúc ấy—Ma giới và Yêu giới dừng tay.

Ma tướng và yêu phó đứng ra truyền lời: hai vị chủ thượng khoan dung, nguyện hòa hiếu với Nhân tộc. Nhưng với một điều kiện—

Giao ra Lăng Tiêu Tiên Tôn. Làm sính lễ, lấy thân nuôi ma.

Toàn bộ Tu giới sôi sục. Đây là vũ nhục!

Thái Quy Tông tông chủ tái mặt, mắng lớn hai kẻ phản đồ khi sư diệt tổ.

Nhưng dù Thái Quy Tông không đồng ý, cũng không đại diện cho tất cả các tông môn đều từ chối.

Hai giới tuyên bố: nếu không giao Lăng Tiêu Tiên Tôn—sẽ diệt sạch Nhân tộc!

Đến lúc đó, giao hay không cũng vô nghĩa, Nhân tộc tất diệt, Lăng Tiêu Tiên Tôn vẫn không tránh khỏi bị bắt.

Vô số người quỳ xuống trước đại trận Thái Quy Tông, khóc lóc cầu xin tông chủ giao người.

Tông chủ Thái Quy Tông như già đi cả trăm tuổi trong một khắc, ánh mắt trĩu nặng.

Không có Phó Dục Tu che chở, Nhân tộc yếu ớt như tờ giấy trước gió.

Cuối cùng—tông chủ gật đầu.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play