Trong thế giới này, cậu đảm nhận vai trò của một pháo hôi – chất xúc tác cho mối quan hệ giữa vai chính công và thụ, đồng thời là cây gậy chuyên chọc vào... đống rắc rối tình cảm.
Vai chính thụ: Phó Dục Tu – người đạo lữ “trên danh nghĩa” của cậu chính là Lăng Tiêu Tiên Tôn.
Vai chính công? Không chỉ một, mà đến hai người lận: một là Ma Tôn, một là Yêu Chủ, đều là đệ tử của Phó Dục Tu. Không sai, chính là hai tên “học trò quý” năm đó bị cậu “đá” khỏi núi tuyết.
Nhiệm vụ của cậu ở thế giới này rất đơn giản: làm vai hề nhảy nhót giữa hai nam chính, không ngừng tìm đường chết, cho đến khi bị một trong hai tên nam chính chướng mắt mà đập cho chết tươi.
Hiện tại, khoảng cách giữa cậu và “lần offline cuối” chỉ còn thiếu một nút thắt quan trọng.
Phong ấn Vạn Quỷ Cảnh một lần nữa bị phá vỡ, Phó Dục Tu xông vào cứu người, lại trúng nguyền rủa, cảnh giới rớt thê thảm, trở thành phế nhân. Yêu – ma hai giới thừa cơ trỗi dậy, công phá Tu Tiên giới, trận tuyến thất thủ liên tiếp, trời long đất lở.
Hai tên đệ tử của Phó Dục Tu nhân cơ hội lộ mặt, với thân phận Ma Tôn và Yêu Chủ, ép Tu Tiên giới giao ra Phó Dục Tu “lấy thân nuôi ma”.
Còn lần “tìm chết” cuối cùng của cậu? Chính là đứng ra giao Phó Dục Tu cho hai giới yêu – ma ngay trước mặt tất cả mọi người trong giới Tu Tiên.
Nếu xem thế giới này như một cuốn tiểu thuyết, thì đây là bộ truyện về sư tôn cao lãnh ngã xuống thần đàn, rồi bị các đồ đệ của mình " chăn nuôi " theo cách vô cùng bất thường – máu chó đến mức trên đời chẳng có bộ thứ hai.
Nhưng... dù thế giới này có máu chó tới đâu, một khi cậu chết rồi, mấy chuyện phía sau còn có liên quan gì đến cậu đâu?
Hơi thở yếu ớt tỏa ra sương trắng lạnh lẽo, Kỳ Niệm Tưởng khó khăn điều động chút linh lực còn sót lại trong cơ thể để giữ nhiệt. Mi mắt và hàng lông mày đều phủ một tầng sương lạnh, run lên từng đợt rất nhỏ.
Cửa nhà giam mở ra, có người bước vào—hồng y thêu chỉ vàng lộng lẫy như đuôi chim phượng, rực rỡ chói mắt. Kỳ Niệm Tưởng ngẩng đầu, đối diện là một gương mặt đẹp đến yêu nghiệt: phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể tin được đây là kẻ đã đẩy cậu xuống địa ngục.
Chính là nhị đệ tử của Phó Dục Tu , Yêu Chủ – Phượng Khuynh Tuyệt.
Tất nhiên, cho dù cậu có nói ra rằng mình bị hãm hại, cũng chẳng ai tin. Ai mà tin được một người cao quý, được vô số kẻ ái mộ, tư chất nghịch thiên như Phượng Khuynh Tuyệt lại là người bày ra âm mưu hoàn mỹ đến thế?
Từ việc lén đưa ma tu vào Thái Quy Tông, cho đến những đệ tử chết dưới kiếm của cậu, sau đó lại bị vu là “đã nhập ma”; rồi đến việc ma chủng đi vào cơ thể cậu ... đúng là một chuỗi ác mộng liên hoàn .
Hàng mi Kỳ Niệm Tưởng run rẩy. Cậu đã chạm trán Phượng Khuynh Tuyệt đủ nhiều để hiểu rõ hơn bất kỳ ai: đằng sau dung mạo phù dung mỹ miều kia, là thứ gì đó khủng bố đến rợn người.
Cậu trầm mặc, nửa dựa vào vách đá lạnh lẽo, đôi mắt đen nhánh nhướng lên rồi cụp xuống, tóc đen ướt sũng dính đầy băng tinh, toàn thân trắng bệch và yếu ớt. Đã chẳng còn lại chút gì của một thiếu niên ngạo nghễ từng ương bướng ngang ngược—giờ chỉ là một kẻ đáng thương bị hành hạ đến không còn hình dạng.
Phượng Khuynh Tuyệt nhìn cậu một cái, ánh mắt lướt chậm qua khuôn mặt tái nhợt, cổ trắng như tuyết, bộ hồng y ướt sũng dán sát vào thân thể.
Y như đang thưởng thức sự nghèo túng và đáng thương của Kỳ Niệm Tưởng, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn.
“Sư nương, biệt lai vô dạng.”
---
Đau đớn – cơn đau như lấp trời che đất cắn đứt từng dây thần kinh.
Kỳ Niệm Tưởng đã chẳng còn nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình tỉnh lại sau hôn mê, cũng không biết đã bị Phượng Khuynh Tuyệt tra tấn bao nhiêu ngày đêm. Trong mũi, trong miệng, trong cổ họng toàn là vị máu tanh.
Thân thể cậu đột nhiên co giật, xích sắt xuyên qua xương bả vai kéo căng toàn thân, máu tươi ứa ra đỏ rực.
Bị treo lên, cổ tay trắng bệch gân xanh nổi rõ, Kỳ Niệm Tưởng cúi đầu, nghiến chặt răng, sống chết không để phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Tuyệt đang đứng nơi mép nước.
Nhà giam không ánh mặt trời, nước lạnh cắt da cắt thịt, cậu cảm giác từng khớp xương như bị nghiền nát rồi lắp lại, máu thịt lẫn lộn, dây thần kinh toàn thân co giật, biểu cảm dần không thể kiểm soát, đau đớn tới cực hạn.
Phượng Khuynh Tuyệt bước xuống hồ, hồng y diễm lệ tỏa ra như ngọn lửa giữa dòng nước băng lạnh, đẹp đến huyền hoặc.
Y đến gần, cúi xuống nâng cằm Kỳ Niệm Tưởng với vẻ thân mật quái dị, dùng đầu ngón tay nhẹ lướt qua gò má bên phải cậu, nơi hiện lên đường ma văn như bị nguyền rủa.
“Sư nương, ngươi thấy ma chủng này... đẹp chứ?”
Kỳ Niệm Tưởng khịt mũi, rồi thẳng thừng phun máu vào mặt y.
Toàn thân y chật vật, nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn rực rỡ, đẹp đến loá mắt, trong mắt cháy bừng phẫn nộ không cam lòng – như ngọn lửa đang gào thét không chịu bị dập tắt.
Phượng Khuynh Tuyệt nhìn vào mắt cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm máu đang chảy bên khóe miệng, bật cười trầm thấp…
---