Khi Đường Vãn bước xuống cầu thang xoắn, cô tiện tay lấy một ly sâm panh trên khay của người phục vụ đi ngang qua. Giày cao gót chạm vào nền gạch men, phát ra tiếng lóc cóc đều đều, không vội cũng chẳng chậm.

Cô vừa đặt chân xuống tầng ba, tay phải còn vịn trên lan can, chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy một ánh mắt rơi xuống người mình.

Cô bỗng nghẹn thở một nhịp. Vô duyên vô cớ, tim cô bắt đầu đập loạn. Khi cô vô thức quay đầu nhìn lại, ánh mắt cô liền chạm ngay vào tầm mắt của một người.

Chỉ có ánh mắt nhìn cô chăm chú của Phó Lễ mới mang theo thứ nhiệt lượng như thiêu đốt lòng người.

Hôm nay anh khoác một bộ vest xanh biển được là lượt thẳng thớm, cổ tay cài khuy chỉnh tề, ánh mắt đen dài như hồ sâu, không nhìn ra chút cảm xúc nào. Môi mím chặt, phác họa nội tâm chẳng hề bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Đường Vãn tránh ánh nhìn ấy, tim đập mạnh đến mức khiến màng nhĩ run rẩy, cô chẳng nghe thấy gì nữa. Cô cúi đầu, nhấp một ngụm sâm panh, lảng tránh ánh mắt hút hồn kia rồi rẽ vào đại sảnh.

Đại sảnh đã chật kín người. Cô nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, sửa sang lại tà váy. Trong tầm mắt lọt vào một đôi giày da được đặt may riêng cách vạt váy cô một khoảng ngắn.

Cô đặt ly sâm panh lên chiếc bàn nhỏ bên phải, không hề liếc mắt nhìn bên ấy. Đúng lúc đó, một tấm bảng số được anh đưa đến trước mặt.

Đường Vãn cúi mắt nhìn, gò má khẽ ửng hồng. Cô vươn tay nhận lấy, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Phó Lễ dõi theo sắc hồng thoáng hiện trên mặt cô, ánh mắt lướt qua hàng mi dài đang run nhẹ.

“Cảm ơn anh rồi mà vẫn không nhìn anh à?”

Giọng anh hơi khàn, chứa đựng ma lực khó cưỡng.

Tim Đường Vãn khẽ thắt lại. Cô ngẩng mắt nhìn anh. Anh ngồi bên phải cô, vị trí số 9. Ánh sáng chiếu nghiêng khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ nét, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô như kìm nén một cảm xúc mãnh liệt.

“Keng keng keng…”

Chuông bỗng vang lên. Ánh đèn trong khu vực ghế VIP lập tức tắt phụt, bóng tối phủ xuống, chỉ còn ánh sáng rọi trên bục đấu giá. Đấu giá viên bước ra, mở màn cho buổi đấu giá đêm nay.

Đường Vãn hoàn hồn trong phút chốc, hít sâu một hơi trong màn đêm.

099 thở phào nhẹ nhõm: [Vừa nãy tôi còn định nói, bảng số của cô rơi ở góc rẽ thảm đỏ trên cầu thang, may mà đối tượng của nhiệm vụ giúp cô nhặt lại.]

Đường Vãn vuốt ve tấm bảng số, mỉm cười, cụp mắt cười: [Tôi cố ý làm rơi đấy.]

Cô chỉ muốn cược một phen, sự thật chứng minh rằng cô đã thắng.

Đèn ở khu vực VIP bật sáng một bóng nhỏ, rất mờ nhưng đủ để đấu giá viên nhận ra những bảng số giơ lên. Một món vật phẩm vừa được đấu giá xong, món kế tiếp là chiếc nhẫn kim cương xanh Kashmir.

Đấu giá viên giới thiệu xong, đọc quy tắc rồi nói: “Giá khởi điểm là chín triệu.”

Không ít người đêm nay đến vì cặp nhẫn kim cương này, giá cả nhanh chóng được đẩy lên bốn mươi triệu, sau đó mới dần lắng xuống.

Đường Vãn giơ bảng: “Năm mươi triệu.”

Ở mức giá này, không ai muốn ra thêm. Dẫu sao vì một cặp nhẫn mà tiếp tục tăng giá cũng không đáng, lúc sau còn nhiều món giá trị hơn.

Đấu giá viên lên tiếng: “Năm mươi triệu lần thứ nhất…”

“Sáu mươi triệu.” Giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt nhưng đầy mê hoặc.

Đường Vãn ngẩn ra, suýt chút nữa muốn đưa tay lên xoa tai, tiếp tục giơ bảng: “Bảy mươi triệu.”

“Tám mươi triệu.” Lại là Phó Lễ.

“Chín mươi triệu.”

Hơn trăm vị khách quý đều im lặng lắng nghe hai người họ đấu giá. Khi con số chạm mốc chín mươi triệu, có người không kìm được hít một hơi, cũng có kẻ đưa mắt nhìn nhau, nhoẻn miệng cười như xem kịch hay.

Phó Lễ và Đường Vãn đúng là có vấn đề rồi. Đường Vãn là người hủy hôn trước, chẳng lẽ không thành vợ chồng được thì thành kẻ thù à.

Cuối cùng Phó Lễ im lặng, chiếc nhẫn kim cương xanh được Đường Vãn mua với giá chín mươi triệu.

[099: Này ký chủ, có khi nào đối tượng nhiệm vụ này cố tình đào hố cho cô không đấy?] 

Đường Vãn đủ ngân sách để chi nên trả nổi. Trước sự nghi ngờ của 099, cô chỉ khẽ cong môi: [Ai biết anh ấy nghĩ gì chứ.]

Nhưng thật ra cô biết rõ.

Phó Lễ không phải kiểu người dùng cách này để hãm hại người khác.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mặt mày của anh như mang nét tĩnh lặng sâu sắc.

Đường Vãn không nhìn anh, chỉ dõi theo món đồ kế tiếp được đưa lên sàn. Bất chợt, từ trong bóng tối, một ánh mắt âm u như dao cắt quét qua người cô. Không giống những ánh nhìn tò mò khác, nó khiến lông tơ cô dựng đứng, bất giác rùng mình.

Cô lập tức quay đầu lại, nhưng nơi đó quá mờ, không tài nào nhìn rõ ai đang nhìn mình với ánh mắt đó.

“Lạnh à?” Phó Lễ lại gần, dịu dàng hỏi.

Không hiểu sao Đường Vãn chợt cảm thấy yên tâm. Cô lắc đầu, đôi mắt long lanh như nước in bóng hình anh: “Không có.”

Phó Lễ khựng lại, buông bàn tay vừa nới khuy áo vest ra đặt bên cạnh. Nắm tay từ từ siết chặt lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play