“Đường tiểu thư, xin mời qua bên này.” Chàng tiếp tân khoác vest đuôi tôm lịch thiệp cúi người chào cô.
Đường Vãn bước xuống xe, chậm rãi vén làn váy dạ hội màu hồng quét đất. Cô men theo hướng tay chỉ của tiếp tân, đôi chân mang giày cao gót ung dung bước vào tòa nhà đấu giá.
Gió thu cuối mùa có phần se lạnh, cả không khí cũng phảng phất hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo. Nhân viên tiếp tân hơi nghiêng người chắn gió cho cô, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt yêu kiều, tinh xảo như thể vừa xác nhận một điều gì đó.
Tiểu thư nhà họ Đường thế mà lại lặng lẽ trở về không một tiếng động.
Xung quanh, hoặc gần hoặc xa đều có ánh mắt lặng lẽ đổ dồn về phía Đường Vãn. Cô chẳng hề để tâm đến những ánh nhìn săm soi đó, chỉ nhàn nhạt mỉm cười với tiếp tân: “Anh trai tôi hôm nay có việc đột xuất không đến được nên bảo tôi thay mặt tham dự.”
Tiếp tân đối diện với cô, giọng điệu càng thêm cung kính: “Được Đường tiểu thư quang lâm đến hội đấu giá Tầm Bảo lần này là vinh hạnh của chúng tôi.”
Cả hai đã bước vào sảnh chính rộng lớn tựa cung điện. Ánh sáng từ đèn chùm thủy tinh rọi xuống, rắc lên làn da trắng sứ của Đường Vãn một lớp ánh sáng dịu dàng như ánh trăng. Mọi ánh nhìn trong hội trường đều bị thu hút bởi cô. Có người thậm chí còn ngừng bước, buông ly sâm panh trong tay xuống, ngỡ ngàng nhìn cô.
Đường Vãn chẳng liếc nhìn bất kỳ ai, đôi mắt sáng trong vẫn chứa chút buồn bực. Cô tiếp lời: “Tôi đến vội quá, anh trai chưa kịp đưa tôi danh sách vật phẩm cất giữ, làm phiền quý hội cung cấp cho tôi một bản.”
“Dĩ nhiên rồi. Trong phòng riêng còn chuẩn bị trà gừng làm ấm, xin mời tiểu thư lên lầu.” Tiếp tân đáp lại, đưa cô đi dọc theo thảm đỏ đến thang máy.
Ngay khi cửa thang máy khép lại, ngăn cách toàn bộ ánh nhìn bên ngoài, một câu nói rõ ràng lại lọt vào bên trong…
“Người kia của nhà họ Phó, có biết Đường Vãn trở về rồi không?”
Mi mắt Đường Vãn khẽ cụp xuống, hàng mi dài cong vút như cánh quạt khéo léo che đi những gợn sóng chập chờn trong mắt. Nhân viên tiếp tân cũng nghe thấy, khẽ lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với cô, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Cô lên đến phòng riêng, đi vòng qua bức bình phong vẽ hoa cỏ và chim chóc thanh nhã. Đường Vãn ngồi xuống ghế sô pha, khẽ nhấp một ngụm trà gừng. Vị cay nồng ấm áp tràn ngập khoang miệng.
Tiếp tân nhanh chóng quay lại, hai tay dâng lên một tấm danh mục gấp gọn, nói: “Hội đấu giá sẽ chính thức bắt đầu sau hai mươi phút nữa. Đến khi đó, xin Đường tiểu thư di chuyển xuống đại sảnh tầng ba, chỗ ngồi của cô là hàng đầu, vị trí số tám.”
Nói rồi, anh ta chỉ về bàn trà trước mặt, nơi đã đặt sẵn bảng số đấu giá của cô.
Tiếp tân rời đi, thần sắc trên mặt Đường Vãn dần dịu lại. Cô vắt chéo chân một cách nhàn nhã, lật xem danh sách vật phẩm, đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng lại trên một hàng đấu giá có tên “Chiếc nhẫn kim cương xanh Kashmir”.
Hệ thống 099 trong đầu cô thở phào nhẹ nhõm: [May quá, đến kịp rồi.]
Đường Vãn xoa xoa khóe mắt, khẽ bật cười: [Đã nói không cần vội mà, thời gian vẫn còn kịp. Với lại… Cậu nhìn xem, Phó Lễ tới chưa?]
Tuy đó là câu hỏi, nhưng 099 biết thừa cô đang phủ định.
099 kiểm tra xong, xác nhận Phó Lễ quả thật chưa có mặt.
Đường Vãn: [Anh ấy đến rồi thì cậu lại nói với tôi.]
Giọng cô thản nhiên đến mức khiến 099 không nhịn được mà quan sát biểu cảm của cô. Nhưng nó nhìn mãi cũng chẳng thấy gì đặc biệt, đành nhỏ giọng nói: [Ký chủ à, tuy cô đã ra nước ngoài ba năm, nhưng trong lòng cô chắc vẫn còn tình cảm với Phó Lễ đúng không?]
Chỉ khi còn tình cảm, nhiệm vụ cứu vớt phản diện mới dễ thực hiện được.
Bàn tay Đường Vãn hơi run, ngón tay trượt xuống, dừng lại đúng tên vật phẩm “Đàn dương cầm Carlos”, những chữ cái dát vàng ấy như làm phỏng tay cô.
Còn tình cảm không? Nếu không nhờ 099 đánh thức, cô vốn chỉ là nhân vật làm nền trong thế giới này, một vai nữ phụ định sẵn sẽ sớm rút lui thôi.
Cuộc đời cô vốn đã được cốt truyện an bài sẵn: trở thành bạch nguyệt quang của phản diện, phát huy đầy đủ vai trò đẩy nhân vật ấy đến đỉnh điểm hắc hóa và rồi biến mất. Nếu không có 099, giờ này cô vẫn còn ở nước ngoài, không hề dính dáng gì đến diễn biến sau đó.
Thế nhưng cho dù lời của 099 có kỳ lạ đến đâu, những gì cô từng trải qua đều là thật. Cảm xúc cô từng có tuyệt đối không phải giả.
Đường Vãn thu xếp lại cảm xúc, không trả lời câu hỏi của hệ thống. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua dòng chữ “Đàn dương cầm Carlos”.
Cô ngồi lặng hồi lâu cho đến khi 099 bỗng kêu lên: [Tới rồi tới rồi!]
Đường Vãn khựng lại một chút, hiểu ngay là Phó Lễ đã đến.
Ánh mắt cô liếc về phía đồng hồ treo tường. Còn năm phút nữa là bắt đầu buổi đấu giá. Cô cũng nên xuống lầu rồi.
Nhưng Đường Vãn không vội. Cô thong thả lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, nhìn gương mặt vẫn rực rỡ như hoa trong kính. Đầu ngón tay mảnh mai chạm nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, sau đó khẽ cong lên một nụ cười.