"Hắc, chuyện này có là gì, mấy ngày nay người đi bày quán đông lắm, bán đủ thứ cả. À phải rồi, cậu hôm đó cũng có thể ra đó bày một gian, đến lúc đó phỏng chừng kiếm được không ít đấy!" Lưu đại nương nhớ ra nghề của Giang Miểu.
Cậu gật đầu, vốn dĩ cũng muốn đi xem náo nhiệt, tiện thể kiếm thêm chút tiền, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao? Tuy rằng không thể bày quán phất lên nhanh chóng, nhưng bán chút bánh bao kiếm thêm đồng ra đồng vào cũng tốt. Cậu đang cân nhắc trong lòng thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Lưu đại nương, ở cửa miếu có kiêng đồ mặn không ạ?”
Lưu đại nương gật đầu, nói: "Ai dám mang đồ mặn lên cái chốn Phật môn thanh tịnh ấy mà ăn? Mấy năm trước có người bán mì sợi ở đó, dùng mỡ lợn để chế biến, thiếu chút nữa bị người ta đập cả quán đấy!" Nhắc đến chuyện này, Lưu đại nương vẫn còn thấy sợ, hôm đó bà đứng ngay bên cạnh xem náo nhiệt, suýt chút nữa bị xô ngã xuống đất.
"Vậy mấy ngày tới cháu sẽ không cho tôm khô vào bánh bao củ cải nữa." Giang Miểu vừa nói vừa suy tư, không có tôm khô thì sẽ bớt đi vị tươi ngon, nhưng cũng không phải là không có thứ gì để thay thế.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Lưu đại nương, chờ đối phương về phòng, cậu liền đứng dậy dọn dẹp đồ đạc vào nhà, rồi xách theo một cái giỏ đi ra cửa.
Lúc này đã gần giữa trưa, trên đường không có nhiều người qua lại, hai bên đường có một vài người bán hàng rong đang ngồi giữ sạp của mình, thỉnh thoảng lại dậm chân, rồi đưa tay lên miệng hà hơi để sưởi ấm.
Giang Miểu thầm thấy may mắn vì mình bán đồ ăn nóng hổi, đứng sau sạp cũng có thể sưởi ấm được. Cậu cảm thấy mùa đông ở đây lạnh hơn nhiều so với hiện đại, đương nhiên, cũng có thể là do đồ chống lạnh ở đây không bằng, chứ có áo lông vũ, mũ Lôi Phong, khăn quàng cổ với bao tay đầy đủ thì còn sợ gì rét nữa?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT