Dụ An nghe thấy tiếng "phụt" bật ra từ Bùi Tư, lập tức dừng tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn lại.

Bùi Tư giơ tay lên che khóe môi, giả bộ nghiêm túc như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Lại đây, Dụ An.” Hắn chuyển đề tài, đưa ra giấy bút, bắt đầu viết: “Chúng ta làm một cuộc điều tra nho nhỏ. Như vậy tôi mới có thể đưa cậu về. Cậu nhận ra mặt chữ chứ?”

Dụ An liếc xuống nhìn mấy hàng chữ trên giấy, biểu cảm do dự.

Cậu giả làm kẻ câm điếc còn chưa đủ, giờ còn phải giả mù chữ nữa à?

Bùi Tư không vội, chờ cậu trong chốc lát. Đến khi Dụ An chậm rãi gật đầu, hắn lại tiếp tục viết: “Nói một chút về quê quán của cậu, và tại sao lại đến Mật Thuẫn?”

Dụ An không phải kẻ ngốc.

Cậu biết thân phận mình không thể để lộ, cậu bị phát hiện thì thôi, còn mười đứa nhóc Cơ Biến Thể đang chờ cậu nuôi nữa kìa.

“Tôi bị bệnh, nhiều chuyện đều không nhớ rõ,” Dụ An chậm rãi trả lời.

“Lúc tôi bốn tuổi, mẹ tôi mất. Cha tôi đem tôi đến bệnh viện. Mỗi lần trị bệnh xong đều để lại di chứng… nói chung là tôi nhớ không được nhiều thứ lắm.”

Lời này không cậu là nói dối.

Trong quá trình điều trị, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều quên một ít chuyện. Tuy nhiên, đều là mấy chuyện không quan trọng.

Cha, mẹ, Selina, mấy đứa nhóc... Cậu vẫn nhớ rất rõ!

Khai báo xong thân thế, Dụ An liền bịa thêm một đoạn:

“Tôi đi cùng một nhóm người đến Mật Thuẫn. Không quen biết gì, chỉ nghe họ bảo ở đây dễ phát tài.”

Mật Thuẫn người từ bên ngoài đến rất nhiều, mà đa số một đi không trở lại.

Chết sạch. Không ai truy được gốc.

Bùi Tư nắm chặt trang giấy, trầm mặc trong giây lát.

Cái nhóc máy mắn này, nói cậu may mắn không cũng đúng, người thân không còn. Nói cậu xui thì lại càng đúng, đến đặc chiến đội còn ngã gục trong viện nghiên cứu, mà cậu lại còn nguyên vẹn sống sót đi ra.

“Khụ, cha cậu tên gì?”

“Cố Ái Nam.”

“Mẹ cậu?”

“Dụ Nam.”

Dụ An mang họ mẹ, còn cha cậu là sau khi gặp mẹ mới đổi tên.

Lũ nhóc từng hỏi tên ba mẹ cậu xong, đều nghiêm túc phân tích:

“Cố thúc thúc đúng là luyến ái não nha!”

Dụ An không nhớ rõ nhiều về mẹ, nhưng cậu nhớ cha cậu yêu mẹ đến khắc cốt ghi tâm.

Bùi Tư ghi nhớ tên cha mẹ cậu, sau đó hỏi thêm vài câu nữa rồi mới thu giấy bút lại, sắc mặt mang theo chút u sầu.

“Cậu trả lời nãy giờ… cái gì cũng không có thông tin mấu chốt hết.”

Tên cha thì có, nhưng đang sống ở đâu, làm gì — không nhớ rõ.

Bùi Tư xoa mạnh đầu cậu, thở dài. Cuối cùng quyết định: trước cứ đưa cậu về cái đã.

Bên khu Tây đang xây mấy căn cứ sinh hoạt mới, ở đó dù sao cũng tốt hơn để cậu lang bạt ngoài đường.

“Lên xe, ăn chút gì đi.”

Bùi Tư là thiếu tướng quân đoàn số 6. Sau khi trở về, chắc chắn sẽ lại bận rộn không ngơi nghỉ. Đến lúc đó, có muốn gặp lại Dụ An, cũng chưa chắc còn cơ hội.

Dụ An ngoan ngoãn đi theo Bùi Tư lấy đồ ăn.

Không bao lâu sau, điện thoại trong xe vang lên, giọng người bên kia dồn dập:

“Nhiêm vụ khẩn cấp, gọi Bùi Tư nghe máy!”

Di động của Bùi Tư đã bị phá hỏng khi vào viện nghiên cứu, giờ muốn tìm hắn chỉ có thể thông qua điện thoại của các thành viên khác trong đội.

Nhận được thông báo, Bùi Tư lập tức bước nhanh tới gần.

“Cách vị trí của các anh 29 km, có một nhóm dân thường gặp sự cố trong lúc rút lui. Trong số đó có góa phụ liệt sĩ! Bùi Tư, tôi muốn anh lập tức tới hiện trường giải cứu!”

Sắc mặt Bùi Tư trầm xuống, hắn đứng nghiêm, kính lễ:

“Đã rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Toàn đội lập tức lên xe, Dụ An cũng không ngoại lệ.

Bản đồ tuyến đường cùng toạ độ cụ thể được truyền tới. Tài xế đạp mạnh chân ga, xe lao nhanh về phía mục tiêu.

Bùi Tư tranh thủ thời gian điều chỉnh thể lực, đồng thời nghiên cứu đường đi, làm quen trước với nhiệm vụ lần này.

Dụ An thấy bọn họ sắp xuất phát, trong lòng thấp thỏm, không nhịn được đưa tay khẽ kéo tay áo Bùi Tư.

Bùi Tư nghiêng đầu nhìn xuống.

Dụ An nhỏ giọng nói:

“Trên người anh có vết thương.”

Khi còn ở viện nghiên cứu, Bùi Tư đã bị thương.

Nghe vậy, Bùi Tư cong môi cười nhẹ:

“Không nặng, không sao đâu.”

Lục Triều ngồi bên cạnh chen lời vào:

“Yên tâm đi, năm đó lão đại của bọn tôi là Tạ Trì Uyên bị gãy mấy cái xương, vậy mà vẫn mặt không biến sắc hoàn thành nhiệm vụ. Anh Bùi là do anh ấy đào tạo ra, không yếu đuối như vậy đâu.”

Nói một hồi, Lục Triều bất giác thở dài, lại bật cười:

“Anh Bùi, anh có từng nghĩ đến khả năng… lão Tạ nhà chúng ta là đang… giả bộ ngầu không?”

Bùi Tư thầm nghĩ: loại khả năng đó, hắn đã nghĩ tới từ lâu rồi.

Nhưng nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng cùng thủ đoạn dạy dỗ nghiêm khắc của Tạ Trì Uyên, hắn đành nuốt lời lại, không tiếp chuyện nữa.

Không lâu sau, họ đã đến nơi.

“Dụ An, ở lại trong xe, ngoan ngoãn ngồi yên! Chúng tôi phải đổi xe để đột phá.”

Nói xong, Bùi Tư mở cửa xe, mang theo vũ khí nhảy xuống.

Từ vị trí của họ, có thể nhìn thấy một đoàn xe lớn bị đàn tang thi vây chặt, trong đó có cả xe tải chở người.

Người bên trong đang tuyệt vọng cầu cứu, không có đạn dược, chỉ có thể co ro trong xe, dán chặt người vào cửa kính mà khóc lóc, van xin. Lũ tang thi mặt mũi vặn vẹo vươn tay ra, không ngừng đập lên thân xe, trong miệng phát ra tiếng rít ghê rợn, từng đợt từng đợt như đang muốn xé xác người sống.

Xe bị đẩy nghiêng ngả, thân xe lắc lư dữ dội.

“Xe còn không đi sao?! Tang thi sắp leo lên rồi!!”

“Cảnh sát Lý đâu?! Ông ấy nói sẽ đưa chúng ta thoát ra ngoài mà! Tôi muốn gặp cảnh sát Lý!”

“Mẹ kiếp, có khi nào lão Lý vứt chúng ta lại rồi chạy một mình?! Hắn bị thương, hắn nhất định là bỏ chạy rồi!!”

Trong xe hỗn loạn, tiếng gọi “Cảnh sát Lý” vang lên khắp nơi, cho đến khi một bé trai ở góc xe lau nước mắt, nức nở:

“Chú Lý nâng con lên xe trước… sau đó… bị tang thi cắn rồi…”

“Tô tô bị cắn, không đứng dậy được nữa. Hắn đẩy mấy người lên xe rồi quay lại, sau đó... ngã xuống. Không động đậy gì nữa.”

Tiểu bằng hữu nghẹn ngào miêu tả lại cảnh tượng, vừa dứt lời, những người vừa nãy còn náo loạn đòi tìm "Lý cảnh sát" đều lặng im.

Bầu không khí trong xe tràn ngập tuyệt vọng.

Ngay khoảnh khắc ấy, xe đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Có người gan lớn ghé ra cửa sổ nhìn. Trước mắt bọn họ, tang thi đang xô đẩy thân xe, đột nhiên trán nổ tung như hoa máu bắn ra, rồi ngã gục xuống đất.

Tiếng súng vang lên dồn dập.

Tang thi triều thay đổi phương hướng, mục tiêu bị dời đi.

Những chiếc xe mới đến không chỉ thu hút sự chú ý của đám tang thi mà còn tìm kiếm quanh hiện trường xem còn ai sống sót bị bỏ lại.

Dụ An ban đầu vẫn an toàn trong xe, nhưng rất nhanh, tài xế lái chiếc xe của cậu cũng nhắm thẳng vào hướng tập trung nhiều tang thi.

“Nghe Lục Triều gọi cậu là nhóc máy mắn, ngồi cho vững nhé! Anh mangcaauj đi chơi trò ‘xe va tang thi’ một chuyến!” Anh Quân tài xế hô lên, giọng còn vui vẻ, rồi đạp ga, biểu diễn kỹ thuật lái xe ngoạn mục.

Xe lắc lư dữ dội, chồm tới hụp lui. Dụ An ngồi phía sau, mặt tái xanh, ôm miệng gắng nhịn.

“Muốn... ói...”

Tuy vậy, cậu biết anh Quân đang làm việc quan trọng, nên dù khó chịu đến mức nước mắt lưng tròng, cũng chỉ cố gắng che miệng, không dám lên tiếng than vãn.

Có Bùi Tư dẫn đầu tấn công, cục diện hiện trường bắt đầu ổn định.

Xe từng chiếc từng chiếc thoát khỏi tang thi, bắt đầu chuyển động. Dụ An dán mặt vào kính xe, mắt không rời khung cảnh ngoài kia.

Cậu nhìn nhóm xe bị bao vây nay dần được cứu, lại ngẩng đầu nhìn lên trời. Trên đầu vẫn chưa có máy bay bay qua.

“Lái xe! Chạy nhanh lên! Chúng tôi cản phía sau!” tiếng Bùi Tư quát lớn vọng vào.

Hắn nói là "cản phía sau", nhưng làm sao chống nổi đàn tang thi đông như sủi cảo trút xuống, không ngừng nhảy bổ tới!

Dụ An ngồi trong xe, hai mắt mở to, mặt dán sát cửa kính, chăm chú theo dõi từng động tác đánh tang thi của Bùi Tư.

Cậu muốn học! Phải học!

Khi thoát thân khỏi đây, cậu sẽ rời đi. Một mình cậu phải ra ngoài lang bạt, trở nên mạnh hơn, rồi tự tay tìm lại đám nhãi con kia!

Xe cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây.

Bùi Tư quay lại xe, lập tức băng bó vết thương đang chảy máu đầm đìa của mình. Dụ An lấy lọ nước đưa cho hắn:

“Anh... môi bị nứt rồi.”

Bùi Tư nhận lấy, uống mấy ngụm, mồ hôi trộn với máu dính cả vào cổ áo.

Bởi vì xe đạn dược đầy đủ, lại có người dày dặn kinh nghiệm như Bùi Tư dẫn đầu, nên cả đoàn xe miễn cưỡng thoát khỏi đàn tang thi, đưa quần chúng đến nơi an toàn.

Tang thi chỉ có hai chân, sao đuổi kịp xe bốn bánh. Dần dần, tiếng gào thét phía sau cũng nhỏ đi.

Dụ An quay đầu lại nhìn nhiều lần, đến khi không còn bóng tang thi nào, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cẩn thận——!”

Âm thanh lốp xe rít lên chói tai, xe trước đột ngột phanh gấp.

Dụ An chưa kịp phản ứng, trán đập mạnh vào ghế trước, đau điếng.

Bùi Tư thẳng người, lập tức gọi lớn ra phía trước:

“Gặp chuyện gì? Tại sao dừng xe?”

“Phía trước có cây đổ, chắn hết đường. Không dọn ra thì xe không đi tiếp được!” tài xế xe đầu trả lời, nhưng không có ai xuống xe.

Rõ ràng, bọn họ đang sợ.

Bùi Tư không chần chừ, xuống xe ngay lập tức.

Hắn chọn vài người cùng đi dọn cây chắn.

Dụ An vội vàng theo xuống, nóng ruột không chịu nổi:

“Đưa tôi theo với! Tôi có thể làm được! Không thể cứ ngồi một chỗ như phế vật mãi được!”

Bùi Tư quan sát xung quanh. Mọi thứ im ắng một cách kỳ lạ, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm. Nhưng tim hắn vẫn treo lơ lửng, không dám lơi lỏng cảnh giác.

“Đi sát theo tôi.”

“Ừm!”

Mấy người cẩn trọng chạy đến trước đoạn đường bị chắn. Giữa lối đi là một cái cây to chắn ngang. Cây này vừa dài vừa to, rễ đã chôn nửa dưới lòng hố, thân lại uốn lượn chắn gần hết con đường.

Lá trên cây vẫn xanh tươi, thậm chí còn tràn đầy sinh khí — bất thường.

“Bắt đầu dọn đi, nhanh gọn.”

Bùi Tư phân phó: “Tốc chiến tốc thắng.”

Lục Triều cúi đầu nhìn cây, cau mày: “Anh Bùi, chỗ này tôi từng tới. Nhớ rõ trước đây chỉ có mấy cây keo nhỏ, không có cái nào lớn thế này đâu.”

Một cây lớn như vậy, ít cũng phải cả trăm năm tuổi.

Dụ An đứng phía sau, nghe vậy liền theo bản năng nhìn về phía rễ cây, và câun thấy máu.

Trên rễ cây có vết máu loang lổ, xen lẫn vài mảnh vải vụn.

Không thấy xác.

Cậu nhìn chằm chằm vào rễ, cảm giác da đầu tê rần. Cái rễ cây nguyên bản bất động kia, lúc này dường như đang... rung động.

Vân gỗ khô cứng như thể đang chuyển động theo nhịp tim, từng đường vân nhàn nhạt ánh lên màu đỏ — màu máu.

Dụ An dụi mắt. Nhìn lại, hoa văn vẫn đang chuyển động.

Một luồng lạnh lẽo bỗng bò lên lưng hắn, cảm giác điềm xấu trào dâng mãnh liệt.

“Cây này ăn thịt người!”

Vừa nói dứt lời, Dụ An đã kéo mạnh người gần nhất về phía sau. Bùi Tư chẳng cần ai kéo, lập tức lùi ra xa vài mét.

Cùng lúc đó, thân cây im lìm kia bất ngờ tung cành vút về phía họ như roi sắt, sắc bén và hung hãn.

Vù! Vút!

Cành cây quật thẳng xuống, lực mạnh tới nỗi gió cũng bị xé rách.

Bùi Tư giơ súng bắn liền mấy phát vào thân cây, nhưng đối với thân gỗ cứng rắn to như cột trụ, đạn chẳng khác gì gãi ngứa. Cành cây vẫn điên cuồng quật loạn.

“Cái quỷ gì vậy?!”

Có người hoảng loạn hét lên: “Cây mẹ gì cũng thành tinh được à?!”

Từ lúc tang thi xuất hiện tới giờ, đây là lần đầu họ thấy tận mắt một cái cây ăn thịt người.

Dù Bùi Tư cũng lần đầu đối mặt loại quái vật này, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, ra lệnh:

“Cầm chân nó! Bảo người trên xe đổi hướng ngay! Không thể để nó lại gần đoàn xe phía sau!”

“Rõ!”

Mấy người đồng loạt lao vào quấn lấy cành cây, nhưng rõ ràng không chiếm được chút lợi thế nào.

Lục Triều trốn tránh chật vật, kéo Dụ An chắn sau lưng, vừa thở hổn hển vừa nói:

“Nhóc mấy mắn! Thôi xong rồi! Lần này thật sự chết ở đây mất!”

Dụ An căng mặt, dù tình huống cấp bách vẫn bị che chở kỹ càng.

Bùi Tư liếc sang, lạnh giọng ra lệnh: “Đưa Dụ An trở lại xe!”

Dụ An không muốn làm gánh nặng, nhưng trong tay cậu lúc này hoàn toàn trống không, chẳng có gì để chiến đấu.

Tình hình hỗn loạn, nguy cơ như đang áp sát.

Ngay lúc tưởng rằng tất cả sắp sụp đổ, tai Dụ An khẽ giật.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn lên không trung, lớn tiếng hét:

“Trực thăng tới!”

— Trực thăng tới!

Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng như bùa hộ mệnh giáng xuống.

Mọi người vừa nghe, lại nhìn thấy trực thăng thật sự đang hạ cánh, liền đồng loạt vui mừng đến suýt bật khóc.

“Cha Tạ!”

Lục Triều mệt rã rời, gào lên nhận cha ngay tại chỗ: “Cuối cùng cũng đến cứu rồi! Cha ơi!”

Có Tạ Trì Uyên ở đây, họ không cần chống đỡ thêm nữa.

Từ trực thăng bước xuống là Tạ Trì Uyên, toàn thân mặc trang phục tác chiến bằng kim loại đen ánh lạnh. Hắn cao hơn Bùi Tư một chút, đôi chân dài được bao bọc trong quần tác chiến bó sát càng khiến Dụ An không khỏi thầm ngưỡng mộ.

Dụ An từ lâu đã mong mình cao hơn một chút.

Mọi người đều đã rút về vị trí an toàn. Tạ Trì Uyên đứng trên cao, mang nửa chiếc mặt nạ kim loại che phần dưới khuôn mặt, còn dính vệt máu không rõ là của ai. Nửa khuôn mặt lộ ra là sống mũi cao thẳng, cùng ánh mắt đen sâu tựa như mang theo băng tuyết.

“Cha Tạ, chỗ này giao cho ngài!” Lục Triều chạy tới, còn kéo theo cả Dụ An.

Thấy Tạ Trì Uyên đang nhìn Dụ An, Lục Triều không quên giới thiệu:

“Đây là nhóc máy mắn, bọn em mang về từ viện nghiên cứu, chính cậu ấy đã cứu anh Bùi.”

Tạ Trì Uyên dừng ánh mắt trên mặt Dụ An vài giây.

Sau đó, hắn tiện tay ném cho Dụ An một chiếc hộp sắt nhỏ:

“Quà cảm ơn.”

Trên đường đến đây, hắn bị bọn hải sản đột biến cản đường. Tiện tay xử lý xong một con đại bạch tuộc, hắn bứt lấy vài đoạn xúc tu ném vào hộp mang theo.

Dụ An hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được quà, sững người một chút rồi ôm lấy hộp sắt.

Tạ Trì Uyên sau đó quay người rời đi, bước đến phía trước xử lý phiền phức.

Lần này Lục Triều không đưa Dụ An lên xe của mình mà đẩy cậu vào xe sơ tán dành cho dân chúng.

“Nhóc mấy măn, cậu đi trước. Xe bọn tôi sẽ dò đường tiếp, không an toàn. Yên tâm, lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu.”

Nói rồi, hắn mạnh mẽ nhét Dụ An vào xe, đóng cửa lại.

Dụ An ngoan ngoãn lên xe, sau đó mở hộp quà xem “lễ gặp mặt” vừa được nhận.

Bên trong là nửa hộp xúc tu bạch tuộc đã được cắt khúc gọn gàng.

Dụ An: “……”

Mặt cậu ngay lập tức tái mét.

Đặc biệt là khi kiểm tra kỹ hơn một xúc tu trong đó… Dụ An bỗng quay ngoắt lại, gõ mạnh vào cửa xe:

“Thả tôi xuống! Mở cửa cho tôi xuống!”

Cậu tức đến đỏ cả mắt, nhưng không ai mở cửa.

Dụ An áp sát mặt lên kính xe, tức giận nhìn chằm chằm về phía Tạ Trì Uyên, tiếp tục đập cửa:

“Trả lại con tôi cho tôi!!!”

— Con bạch tuộc nhỏ của cậu, bị làm thành… hải sản rồi.

Ở phía sau xe, Bùi Tư nhìn thấy Dụ An đang đập kính, vành mắt đỏ ửng, không nghe được đang nói gì, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xót xa khó hiểu.

“Xem ra Dụ An không nỡ rời xa mình,” hắn thầm nghĩ.

Chỉ là đổi xe thôi mà, tiểu gia hỏa này đã kích động như vậy…

Lục Triều cũng cảm khái:

“Nhóc mấy mắn chắc cũng không muốn rời tôi đâu. Cậu ấy ngoan thật sự, vừa ngoan vừa đáng yêu. Chờ quay về tôi nhận cậu ta làm em trai!”

Hai người đứng đó, cảm động nghẹn ngào, nhìn Dụ An vẫn còn đang đập cửa sổ… không biết rằng, cậu bé kia chỉ đang thương tiếc cho con bạch tuộc bị làm thành món nhậu của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play