Thấy bản thân sắp bị mất nhà, thậm chí còn có nguy cơ bị xử lý tại chỗ, Dụ An bất chấp xấu hổ, đưa tay túm lấy góc áo Bùi Tư.
Bùi Tư cảm nhận được động tác khẽ đó, quay đầu lại nhìn.
Dụ An đôi mắt màu trà khẽ trợn to, cậu lặng lẽ lấy trong túi ra viên kẹo cuối cùng, đưa trả lại cho Bùi Tư. Khi đưa, taycaauj còn khẽ run run.
“Cho…cho anh.”
Cậu đã quyết định từ bỏ viên kẹo này.
Bùi Tư nhướng mày khi nhìn thấy viên kẹo. Hắn ung dung bóc vỏ, rồi vươn tay nắm lấy mặt Dụ An, nhân lúc cậu chưa kịp kháng cự đã nhét kẹo vào miệng cậu.
“Tôi đã ăn trước khi vào đây rồi, không cần để phần cho tôi.”
Nhét xong, Bùi Tư còn thuận tay xoa nhẹ mái tóc mềm của cậu, thấp giọng cười:
“Ngoan thật.”
“Chính mình đói mà vẫn nhớ phần tôi.”
Dụ An: “……”
Câu chuyện bị hiểu sai hoàn toàn, Dụ An nghẹn lời, chỉ có thể giả vờ mình là “nhóc điếc”, im lặng không nói.
Trên đường tiến vào, viện nghiên cứu Mật Thuẫn vốn sạch sẽ, ngăn nắp ngày nào nay đã hoàn toàn thay đổi. Nơi này giờ tràn ngập những sinh vật dị dạng, chỉ cần thấy người là lao đến cắn xé.
Bùi Tư gọi chúng là “ô nhiễm giả”.
Ngoài cái tên khoa học đó, chúng còn được đại đa số người quen gọi là ——
Tang thi.
Nguồn gốc của tang thi không rõ ràng, nhưng tính công kích thì cực kỳ mạnh, và đặc biệt — chúng không biết đau.
Muốn tiêu diệt tang thi, chỉ có một cách: phá hủy đầu.
Khi Bùi Tư nhắc đến “bạo đầu”, Dụ An vô thức đưa tay sờ trán mình.
May quá.
Mình chưa bị nhiễm, cũng không đến nỗi phải… nổ đầu.
Sau khi bố trí xong kế hoạch tác chiến đơn giản, Bùi Tư dẫn đội tiếp tục tiến về phía trước.
Dụ An đi ở cuối hàng, sát bên là phó thủ Mạnh Hàn. Có vẻ đội ngũ này thực sự được “buff vận may”, trên đường đến phòng sinh vật số 1 chỉ gặp vài lần nguy hiểm nhỏ, không có thương vong đáng kể.
Trước cửa phòng sinh vật số 1.
Dụ An đứng gần Mạnh Hàn nhất, đúng lúc Bùi Tư đang tập trung quan sát phía trước, Mạnh Hàn tranh thủ bóp nhẹ má cậu, cười híp mắt:
“Tiểu phúc tinh, chúc chúng ta lát nữa bình an vô sự nhé~”
Dụ An gương mặt cứng lại, đầy rối rắm.
Đã đến tận “ổ quái vật” là chưa đủ, bây giờ còn bị xem như vật cầu may?
“Mọi người cẩn thận.”
Bùi Tư không quay đầu lại, vừa kiểm tra cửa vừa thấp giọng dặn:
“Phòng sinh vật số 1 có tổng cộng mười sinh mệnh thể. Bất kể chúng đang ở trạng thái gì — phải tiêu diệt toàn bộ.”
Những người còn lại lập tức căng chặt thần kinh. Đây là khoảnh khắc mà họ đã đánh cược tính mạng để tiến vào.
Dụ An bị ép đứng ở một góc an toàn, từ vị trí đó không thể thấy rõ cánh cửa, nhưng ánh mắt cậu lại dừng trên người Bùi Tư.
Anh ấy nói sai rồi.
Sinh vật thuộc khoang số 1… không chỉ có mười cá thể.
Là mười một.
Cậu, cùng với mười nhãi con được cậu nhặt về, tổng cộng mười một sinh mệnh thể.
So với cậu, bọn nhãi con có vài điểm khác biệt.
Chúng mang theo dấu vết biến dị từ các loài động vật khác nhau, có nhãi con mọc tai dài phủ đầy lông xù, có đứa lại kéo lê cái đuôi to sau lưng. Một nhãi con vì ghét đôi cánh nhỏ của mình mà suốt ngày vùi mặt vào ngực cậu khóc hu hu. Mà cứ hễ thấy nó khóc là nhãi con bạch tuộc bên cạnh lập tức quật cho một trận.
Nhãi còn bạch tuộc có tám chiếc xúc tua nhỏ, đánh nhau rất chiếm ưu thế, là nhãi con bá vương trong đám trẻ.
Selina từng nói, những đứa bé này là kết quả dung hợp gen động vật sau biến dị cơ thể, gọi là Cơ Biến Thể.
Cơ Biến Thể chỉ được phép tồn tại trong khu thực nghiệm, đó là nơi an toàn nhất với chúng. Một khi lưu lạc ra ngoài… chờ đợi chúng chỉ có cái ch·ết.
Trong phòng im lặng đến lạ thường, không một tiếng động.
Bùi Tư liếc đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa là đội tiếp ứng bên ngoài thực nghiệm sở sẽ tới.
Không do dự thêm, hắn giơ súng, đẩy cửa.
Cửa mở.
Hiện ra trước mắt là một sinh vật đang ngồi bệt dưới đất, quay lưng về phía họ. Gọi là "trẻ con" cũng không đúng, bởi chẳng có đứa trẻ nào lại mọc tới ba cái đầu, cả gương mặt còn phủ kín vảy.
Sinh vật dị dạng ấy đang cúi đầu chơi một mô hình máy bay đỏ, miệng khe khẽ hát.
“Tờ giấy nhỏ, xếp phi cơ.
Phần phật, bay lên trời.
Tiếp anh trai, về nhà chơi…”
Đôi tay nhỏ khô héo như cành củi run run nâng chiếc phi cơ, giọng hát đồng dao vang lên càng lúc càng rõ, càng lúc càng quỷ dị.
Cả nhóm đứng nhìn cảnh đó, một luồng lạnh buốt bò thẳng lên sống lưng.
Chỉ riêng Dụ An là khẽ thở phào.
Đứa có ba cái đầu kia… không phải nhãi con của cậu.
Đó là sinh vật thuộc khoang số 2 – một Cơ Biến Thể thế hệ mới, dị dạng và nguy hiểm, đến cả Selina cũng cấm tuyệt không ai được lại gần.
Dụ An còn nhớ trước khi bò vào kén ngủ, cậu từng thoáng thấy nó một lần. Khi đó nó còn chưa lớn đến vậy.
Chỉ ngủ một giấc… mà tất cả như đã khác.
Bùi Tư không hề bị dọa sợ. Ánh mắt hắn lạnh băng, tay giơ súng, bóp cò không do dự.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Ba phát súng, gọn gàng, chính xác.
Thương pháp của Bùi Tư là do Tạ Trì Uyên đích thân huấn luyện tại doanh Trầm Ngư. Ngoài Tạ Trì Uyên, không ai có thể vượt qua trình độ bắn súng của hắn.
“Phần phật, bay lên trời…
Tiếp anh trai, về nhà chơi…
Tiếp anh trai... về nhà chơi...”
Sinh vật ba đầu dù trúng đạn vào trán, vẫn tiếp tục hát. Giọng non nớt lặp đi lặp lại, ca từ như dính chặt vào óc người nghe.
Từng chữ vang lên, khiến da đầu người ta tê rần.
Mạnh Hàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, rít lên:
“Anh Bùi… nó bị bắn vào đầu rồi mà sao không ch·ết?!”
Bùi Tư không hoảng loạn, cũng chẳng vội vã, chỉ giơ tay lên, tiếp tục nổ súng.
Từng viên đạn găm thẳng vào trán, yết hầu, mắt — từng bộ phận yếu điểm trên thân thể đứa trẻ quái dị.
Kỹ thuật bạo đầu của Bùi Tư khiến Dụ An nhìn mà cũng phải giơ tay che đầu.
Đứa nhỏ bị bắn gần nát đầu, trán gần như trở thành một cái hốc máu to tướng. Thế nhưng nó vẫn chậm rãi đưa tay lên, từng bàn tay bé xíu sờ lên đỉnh đầu mình.
Rồi... cái đầu thứ nhất mở miệng hỏi cái đầu thứ hai:
“Cậu đói bụng không?”
Cái đầu thứ hai reo lên:
“Tớ muốn nôn quá!”
Đầu thứ ba chen vào, giọng háu đói:
“Tớ muốn ăn! Tớ muốn ăn! Tớ muốn ăn tròng mắt chấm máu! Muốn tròng mắt mới, còn tươi cơ!”
Câu chữ quái đản ấy vang vọng rõ ràng trong tai từng người trong đội. Lúc này mọi người mới xác định một chuyện: Sinh vật này, ăn thịt người.
Dụ An cũng nghe rõ ràng.
Cậu liếc quanh căn phòng quen thuộc, lập tức phát hiện ra trên tấm thảm có nhiều chi thể vương vãi, rách nát không còn nguyên vẹn. Tấm thảm in hình hoạt hình vốn sặc sỡ, giờ đã sũng máu, không nhìn ra nổi hoa văn nguyên gốc.
Dụ An nhăn mặt, cực kỳ không vui.
Tấm thảm đó là nhãi con Tiểu Thập tự tay dệt cho cậu, mất tận ba tháng!
Lúc này, Bùi Tư và đội viên vẫn đang công kích Tiểu Cơ Hình, nhưng sinh vật kia đã chống thân ngồi dậy khỏi thảm. Nó không có chân, bên dưới lớp quần thô là những dây đằng thô ráp uốn lượn như rễ cây.
Chính những dây đằng ấy nâng thân thể Tiểu Cơ Hình lên, ba cái đầu đẫm máu đồng loạt lao về phía Bùi Tư.
Bùi Tư lập tức nghiêng người né tránh, cùng sinh vật kia quấn lấy nhau giao đấu.
Căn phòng sinh vật số 1 có diện tích rất lớn. Trong lúc cả đám người còn đang hỗn loạn, Dụ An đã lặng lẽ men theo vách tường chạy vào bên trong.
Cậu lao nhanh hết sức, sợ rằng chỉ cần chậm một bước… sẽ không kịp gặp lại những đứa nhỏ.
Tận cùng hành lang phía sau mới là nơi cậu từng ngủ, cũng là nơi đặt dãy buồng dinh dưỡng của bọn nhãi con.
Dụ An chạy như bay, bỏ mặc mọi âm thanh phía sau.
“Dụ An! Quay lại!”
Bùi Tư ánh mắt sắc bén liếc thấy bóng hắn, lập tức quát lớn phía sau:
“Bên trong nguy hiểm!”
Nhưng Dụ An không nghe gì cả, hoặc là… cậu cố tình không nghe thấy.
Trong phòng đặt ngay ngắn một hàng mười buồng dinh dưỡng.
Tất cả… đều trống rỗng.
Tệ hơn nữa, ngay trên buồng của Tiểu Thập, Dụ An còn nhìn thấy một lớp bụi dày phủ kín.
“nhãi con Đại…”
“nhãi con Nhị…”
“nhãi con Tam…”
Dụ An gọi từng đứa nhỏ một, giọng càng lúc càng run.
Nhưng cậu… chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Trên buồng của Tiểu Thập, Dụ An tìm thấy một cuốn sổ nhật ký…
Cuốn sổ nhật ký bìa da trên cùng viết nguệch ngoạc sáu chữ lớn: “Nhật ký viết cho anh trai.”
Trang đầu tiên ghi ngày 5 tháng 6 năm 2180, đúng sinh nhật 18 tuổi của cậu.
【Anh trai lại ngủ rồi. Lão đại nói, lần này anh trai sẽ ngủ rất lâu, rất ngon.】
Ngày 16 tháng 6 năm 2180:
【Hu hu hu, Tiểu Bát lại đánh mình! Cậu ấy còn dùng xúc tu muốn siết chết mình! Cậu ấy nói mình là đồ tâm cơ, cố ý quấn lấy anh trai. Mình ghét Tiểu Bát!】
Ngày 28 tháng 10 năm 2180:
【Mình cắn đứt xúc tu của Tiểu Bát! Dù sau đó lại mọc lại, nhưng lần sau mình vẫn muốn cắn tiếp. Haiz... Anh ơi, khi nào anh mới tỉnh lại đây?】
Ngày 5 tháng 6 năm 2185:
【Lão đại trốn rồi. Người ở trung tâm thí nghiệm tức giận lắm. Anh trai, hôm nay em đau lắm.】
Nhật ký không ghi theo thứ tự đều đặn, đôi khi còn bỏ lửng thời gian, Dụ An lật nhanh các trang tiếp theo.
Năm 2185, “nhãi con Đại” bỏ trốn. Mấy năm sau, nhãi con Nhị, nhãi con Tam… cũng lần lượt trốn đi.
Ngày 1 tháng 4 năm 2190, hai trang cuối:
【Tiểu Ngũ muốn kéo mình đi. Nhưng mình không muốn. Mình muốn ở lại với anh trai.】
【Tiểu Bát nói cậu có cách khiến anh trai tỉnh lại. Mình sẽ đi cùng cậu ấy xem thử. Anh ơi, anh phải chờ em về nhà nhé.】
Nhật ký kết thúc tại đây. Phần còn lại là những trang giấy trắng.
Dụ An ôm cuốn nhật ký vào ngực, vừa xoay người thì cả người đầy máu của Mạnh Hàn đột ngột bị ném tới sát bên cậu.
Mạnh Hàn máu me đầy mặt, ho khan dữ dội, máu phun mỗi lúc một nhiều.
Dụ An hốt hoảng nhào tới, định cầm máu cho hắn.
Nhưng Mạnh Hàn lại xô cậu ra ngoài, hét lên:
“Đừng lo cho tôi! Mau đi tìm anh Bùi!”
Một bên mặt phải của Mạnh Hàn đã bị cắn mất một mảng thịt. Hắn vừa chịu đau đớn thể xác, vừa cắn răng chịu đựng khủng hoảng tinh thần, đẩy mạnh Dụ An về phía Bùi Tư.
Vài phút trước, cả đội vẫn còn nguyên vẹn. Giờ chỉ còn lại ba người, trong đó một người đã bị thương nặng.
Bùi Tư nhanh tay kéo Dụ An ra sau lưng, hơi thở dồn dập.
Hắn nắm chặt khẩu súng trong tay, máu me dính đầy nòng. Do bắn liên tục nên phản lực khiến cả cánh tay hắn tê rần.
“Anh Bùi ! Con quái vật đó ăn người như cơm bữa!” Mạnh Hàn vừa nói vừa đưa mắt nhìn đồng hồ. — “Còn chưa tới mười phút nữa. Nếu không đi ngay là không kịp!
Tiếng súng vừa rồi quá lớn, lũ tang thi quanh khu đã bắt đầu kéo tới.
Bùi Tư trầm mặt. Ánh mắt hắn không rời con Tiểu Cơ Hình đang say sưa gặm xác người. Tay lặng lẽ lần về túi bên hông.
Trong đó là một quả mini bom.
Trừ khi không còn cách nào khác, hắn không định dùng đến nó.
Nơi này từng là tuyến đầu nghiên cứu sinh vật học và y học hàng đầu toàn cầu, một căn cứ quân sự trọng yếu. Một khi cho nổ tung, sau này không dễ gì quay lại được.
“Muốn ăn! Còn muốn ăn nữa!!” Tiểu Cơ Hình nuốt chửng một ngón tay người, rồi lao thẳng về phía Bùi Tư.
Khoảnh khắc đó, mặt Bùi Tư trầm xuống, ra quyết định.
“Rút lui!”
Con quái vật đó không chừa bất cứ thứ gì. Căn phòng này rất có thể không còn sinh vật sống nào.
Chỉ cần diệt được dị dạng giống như Thao Thiết kia, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Dụ An lại một lần nữa bị Bùi Tư ném ra ngoài, ép rút lui. Tang thi ngoài cửa bắt đầu ùa tới. Bùi Tư dùng chính lũ tang thi đó làm lá chắn, cản đường con dị dạng.
Hắn vác theo Mạnh Hàn bị thương, cùng nhau chạy khỏi đó.
Vài phút sau, tại một lối thoát, Bùi Tư bất ngờ dừng lại, đưa tay xoa mạnh đầu Dụ An.
“Dụ An, phải sống… sống ra ngoài.”
Nói xong, hắn nhìn sang Mạnh Hàn:
“Mạnh Hàn, nếu cậu bắt đầu mất kiểm soát…hãy tự kết liễu.”
Tuy Mạnh Hàn bị cắn, nhưng tạm thời chưa có dấu hiệu nhiễm bệnh. Nên Bùi Tư không định giết hắn ngay.
Dứt lời, hắn quay đầu, không chút do dự chạy ngược trở về.
Dụ An lúc này mới phản ứng lại, như cái bóng phía mà lão theo hắn. Mạnh Hàn dù bị thương vẫn cố kéo mà không ngăn nổi.
Vài phút sau.
Tiếng nổ lớn vang lên. Người đồng đội duy nhất còn lại quỳ sụp xuống mặt đất. Bên cạnh hắn là cái xác và đầu đã nổ tung của Mạnh Hàn, người đã tự kết liễu sau khi nhiễm bệnh.
“Bùi ca… Dụ An…”
Người đồng đội nghẹn ngào. Chỉ vài phút trước, người bên cạnh hắn còn đông đủ. Giờ — chẳng còn ai.
Tiếng nổ vẫn còn vọng lại, dư chấn lan xa.
Trong tiếng nổ đầy tuyệt vọng, người đồng đội hướng về phía máy truyền tin nghẹn nào nói:
“Anh Tạ! Bùi ca không còn… Bùi ca không còn nữa!!”
“Ô ô… Nhóc may mắn cũng không còn...”