Ninh Kiều đau lòng gật đầu lia lịa: “Tiếc thật đấy.”
Hướng Trì An cố chấp nhìn Ninh Kiều, cho rằng Ninh Kiều nói nấm cậu hái có độc là vì anh không hái được nấm đẹp.
Ninh Kiều vỗ vỗ lưng cậu, lúc đi tới không cẩn thận giẫm phải đống nấm đó, anh cũng chẳng để tâm mấy: “Nhìn thoáng ra đi.”
Nhìn đống nấm bị Ninh Kiều giẫm bẹp dí dưới đất, Hướng Trì An lại ghi nợ Ninh Kiều một khoản.
“Cậu xem này, đây là nấm thông đấy, đừng thấy trông không bắt mắt thế mà coi thường, ăn ngon lắm đấy.” Ninh Kiều đặt giỏ xuống để hái nấm thông. Hướng Trì An nhìn những cây nấm Ninh Kiều hái, đều là loại trông xấu xí.
Sau khi hái xong một khu vực này, họ lại đi lên cao hơn một chút trên núi. Hướng Trì An vẫn còn chút tự ti, cậu vẫn chưa chấp nhận được việc những thứ đẹp đẽ lại không thể ăn, ngược lại những cây nấm trông xám xịt kia mới có thể ăn được.
Trên núi rất ẩm ướt và nóng, chẳng mấy chốc quần áo của họ đã ướt đẫm mồ hôi. Ninh Kiều nhìn thấy mồ hôi trên người cậu đã chảy thành giọt xuống cằm, lại nhìn thấy cái giỏ đã đầy hơn nửa nấm, bèn nói: “Chúng ta về thôi, hái đủ rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT