Trận thi đấu buổi chiều, Đồng Hữu Dư cùng Lâm Cẩm Chúc hợp tấu đàn sáo không chút bất ngờ mà thất bại.
Lục Như Ninh thuận lợi giành được cả hai hạng nhất. Mọi người liên tục chúc mừng, kinh thành đệ nhất tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng ta cũng chính là đối tượng luôn được các trưởng bối tán thưởng, ở Thẩm gia, Bành thị càng thường xuyên nhắc tới nàng.
Đồng Hữu Dư ôm đàn cổ lui ra ngoài, bà ngoại vẫn rất yêu thương nàng, nói chiếc đàn này cứ để lại cho nàng dùng.
Có điều kỹ năng đánh đàn của nàng thực sự không đủ tốt để phát huy hết âm sắc tuyệt diệu của cây đàn.
Thực lòng Đồng Hữu Dư cũng chẳng thấy tiếc nuối hay khó chịu gì. Thực ra, nàng vốn không quá say mê cầm nghệ, chẳng qua trưởng bối bắt học, bảo có thể rèn luyện tính tình. Nàng lại có chút năng khiếu, liền cứ thế học hai năm.
Thẩm Ngọc Mộ đi tới xem náo nhiệt, không nhịn được châm chọc hai câu: “Tổ mẫu thương ngươi như vậy, tự mình dạy dỗ, kết quả ngươi vẫn thua đó thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play