Cuối con đường quanh co là một rừng trúc rậm rạp, sâu trong rừng trúc chính là biệt viện Hương Sơn của Đông Cung.

Mỗi năm vào tháng Chín, Chử Yến đều đến nơi này ở lại một tháng — chuyện này toàn bộ người trong Phụng Kinh đều biết.

Khói trầm hương lượn lờ bay lên, mùi hương nhàn nhạt có tác dụng an thần dễ ngủ. Nhưng người đang nằm trên giường kia, lại hoàn toàn không hề bị tác dụng chút nào.

Người nọ có mái tóc đen dài ba nghìn sợi, dùng một sợi dây tơ đỏ buộc hờ nửa đầu, rũ xuống như mây mù phủ lên áo bào giao thoa đen – đỏ. Viền tay áo thêu kim tuyến hình phượng hoàng tung bay, những ngón tay thon dài trắng lạnh hờ hững chống lên mép giường, toát ra vẻ cao quý biếng nhác đến mê hoặc lòng người.

Mà so với khí thế mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể không chú ý, thì gương mặt của hắn lại càng không hề thua kém: ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, đến mức ngay cả họa sư giỏi nhất thế gian cũng không thể vẽ lại được thần thái ấy.

Đó chính là gương mặt được toàn thiên hạ công nhận là đẹp nhất — Thái tử Bắc Lãng, Chử Yến.

Nhưng trong phạm vi Bắc Lãng, đặc biệt là tại Phụng Kinh, không ai dám tùy tiện bàn tán dung mạo của vị trữ quân này. Bởi vì ai cũng biết, tính khí của vị trữ quân Đông Cung không tốt.

Mà "không tốt" ở đây, thực chất là một kiểu khen ngợi.

Muốn hình dung Đông Cung tỉ mỉ hơn một chút: tàn nhẫn, giết người không gớm tay, vui buồn thất thường, điên cuồng hung hãn, hành sự hoàn toàn không theo quy củ, mọi thứ đều tuỳ hứng.

Nói cho gọn gàng, chỉ hai chữ: kẻ điên.

Tất nhiên, những lời này chỉ dám thì thầm sau khi đóng kín cửa. Nếu để lọt vào tai người của Đông Cung, thì đường xuống hoàng tuyền cũng không còn xa nữa.

Hiện giờ vị "kẻ điên" ấy… à không, vị Thái tử này, rõ ràng đang tâm trạng không tốt. Tên thái giám bên cạnh đã sớm nhìn ra giữa mày hắn có một đường nhăn nhạt hiện lên, vội vàng đuổi hết cung nhân đi nơi khác, sợ lại có kẻ không biết điều xông vào chọc giận hắn, để rồi máu nhuộm biệt viện.

Rửa máu cũng thật phiền phức.

Tên thái giám nơm nớp lo sợ đứng hầu một bên, đến thở mạnh cũng không dám. Nhưng sắc mặt Thái tử không những không dịu đi, mà lại càng thêm âm trầm. Hắn không khỏi âm thầm thở dài — hôm nay điện hạ lại mất ngủ nữa rồi...

“Cô nương, người không thể tiếp tục đi vào được!”

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động. Tên thái giám quay phắt đầu lại, quả nhiên thấy Thái tử mở choàng mắt.

Trong mắt hắn tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

Thái giám Trường Phúc: “.....”

Sắc mặt hắn trầm xuống — thôi rồi, hôm nay lại sắp có người đổ máu.

“Điện hạ, nô tài xin đi xem xét.” Trường Phúc vội vã cung kính xin phép.

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, Chử Yến đã đứng dậy. Trước khi Trường Phúc kịp phản ứng, người đã giắt kiếm lên eo, sát khí đằng đằng rảo bước đi ra ngoài: “Cô tự mình đi giết.”

Trường Phúc: “......”

Trường Phúc giật mình, hoảng hốt chạy đuổi theo sau.

Hắn đâu có nói là phải giết người mà a a a!

Ngụy Niên bước vào vườn hoa sau biệt viện, có chút kinh ngạc.

Biệt viện của Thái tử không chỉ không có thị vệ, ngay cả cung nhân cũng không thấy bóng dáng, yên tĩnh đến mức như thể không có người ở.

Ánh mắt nàng dần trở nên nghiêm trọng. Chẳng lẽ, hôm nay Thái tử không có ở đây?

Ngụy Niên âm thầm đánh giá xung quanh: rừng trúc vờn quanh, suối nhỏ róc rách, hoa cỏ rực rỡ — quả thật như chốn đào nguyên ngoài thế gian. Nhưng, quá mức yên ắng.

Đến cả tiếng ve kêu chim hót cũng không có.

Đang trong suy nghĩ, thì tiếng ồn phía sau vang lên làm nàng cau mày. Ngụy Niên lạnh lùng quay đầu nhìn Xuân Lai, còn chưa kịp mở miệng trách mắng, thì ở cuối vườn hoa đã có một bóng người mặt mày âm trầm, cầm kiếm lao đến như gió.

Sự yên tĩnh lập tức bị xé toạc, thay vào đó là sát khí nồng nặc đến mức ép người không thở nổi.

Ngụy Niên còn chưa kịp phản ứng, trường kiếm lạnh như băng đã đặt ngang cổ nàng:

“Tìm chết.”

Thân thể Ngụy Niên cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Huyền bào kim phượng — trữ quân Bắc Lãng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Ngụy Niên lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Cũng chỉ liếc một cái, đã đủ để khiến nàng kinh diễm đến ngây người.

Mặc cho toàn thân sát ý bừng bừng, giận dữ điên cuồng, nhưng vẻ phong hoa tuyệt đại kia vẫn khó mà che giấu.

Danh xưng “đệ nhất mỹ nam thiên hạ”, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ngụy Niên biết điều, nhưng không có nghĩa người bên cạnh nàng cũng hiểu chuyện như thế. Xuân Lai ngẩn người nhìn Thái tử, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ. Mãi đến khi Thái tử lạnh lẽo liếc về phía nàng, Xuân Lai mới bừng tỉnh, lập tức quỳ rạp xuống đất, hoảng loạn cầu xin:

“Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng...!”

Nhưng nàng càng nói một câu, sát khí trong mắt Chử Yến lại càng nặng, thanh kiếm trên cổ Ngụy Niên lại càng siết chặt thêm một phần.

Ngụy Niên nín thở, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Sớm muộn gì nàng cũng phải bóp chết Xuân Lai!

Nhưng trước hết phải giữ mạng mình đã.

Muốn sống sót dưới lửa giận của Thái tử, nàng tự nhiên sẽ không dại dột như Xuân Lai chỉ biết quỳ xin tha. Như vậy chỉ khiến nàng chết nhanh hơn.

Nàng nhanh chóng suy nghĩ: rốt cuộc mình đã làm gì khiến Thái tử muốn giết?

Tự tiện xông vào biệt viện? Hay còn nguyên nhân khác?

Lúc này, một mùi đàn hương nhàn nhạt xộc vào mũi, ánh mắt Ngụy Niên khẽ dao động.

An thần hương.

Buổi trưa...

Tiếng Xuân Lai cầu xin vẫn không ngừng vang lên bên tai. Nhìn bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm đến nổi gân xanh, phảng phất như chỉ chờ lát nữa sẽ chém bay đầu mình, Ngụy Niên cắn răng, liều mạng quát khẽ:

“Câm miệng!”

Tiếng ồn ào lập tức tắt ngấm.

Không gian trở nên tĩnh mịch.

Gió nhẹ lướt qua tai, lẫn trong hương trúc thoang thoảng.

Chử Yến cuối cùng cũng không tiếp tục ép kiếm sâu vào cổ nàng nữa.

Ngụy Niên không kìm được khẽ thở ra một hơi.

Trán đã sớm thấm đầy mồ hôi lạnh lúc nào không hay.

“Ôi chao, trời xanh ơi! Điện hạ! Điện hạ mau dừng tay, giết người thì không được đâu, không được đâu a!” Trường Phúc đuổi theo ra đến nơi, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt liền toàn thân run rẩy, thất thanh kêu lên.

Ngụy Niên vừa buông lỏng được đôi chút thì thần kinh lại căng lên lần nữa.

Vừa rồi nàng đánh cược, nơi đây có hương an thần, chứng tỏ Thái tử ngủ không ngon; trong viện không có người trông coi, đại khái là vì Thái tử ưa yên tĩnh; gần đó không có ve sầu hay chim chóc kêu loạn, e là cũng vì Thái tử ghét ồn ào, phần lớn là có người cố tình xua đuổi.

Người chọc giận Thái tử thật ra không phải nàng, mà là Xuân Lai ầm ĩ suốt dọc đường.

Nhưng hiện giờ lại thêm một giọng nói the thé xen vào, so với Xuân Lai cũng chẳng kém là bao. Mà kiếm vẫn đặt trên cổ nàng, nếu hắn lại nổi trận lôi đình thì...

“Câm miệng!”

Chử Yến cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêng mắt trầm giọng quát.

Ngụy Niên thở phào một hơi trong lòng. Tốt rồi, lý trí vẫn còn.

Trường Phúc chân run lẩy bẩy chạy tới, vừa thấy máu từ cổ Ngụy Niên tuôn ra đỏ thẫm trên nền tuyết trắng, thì hoảng sợ trợn trừng hai mắt.

Cô nương này dung mạo thanh tú, khí chất đoan trang, rõ ràng là con nhà quan. Điện hạ vốn đã mang tiếng không tốt, nếu thật sự giết chết thiên kim nhà ai, kinh thành e rằng sẽ dậy sóng.

Đến lúc đó, đám người ở biệt viện này, trừ điện hạ ra, e là chẳng ai thoát khỏi tội!

Trường Phúc tay run như cầy sấy, rụt rè đưa tay vê ngón tay hình hoa lan định chạm vào mũi kiếm, đồng thời hết sức cẩn trọng khuyên can:

“Điện... điện hạ bớt giận, vị cô nương này... không phải thích khách, cũng không phải gian tế gì cả...”

Lúc này, Ngụy Niên mới nhìn rõ gương mặt Trường Phúc.

Con ngươi nàng hơi chấn động, bàn tay siết chặt nơi bụng càng thêm căng cứng.

Ly rượu độc ngày ấy... chính là do tên thái giám này đưa đến.

Sau khi nàng chết, đôi mắt từng thấy rõ cảnh tượng: nàng phiêu linh giữa không trung, thấy hắn sai ngục tốt tìm nữ tử giúp nàng thay y phục, chỉnh lại dung mạo thi thể, còn phái người đưa nàng về Ngụy phủ.

Người trong Phụng Kinh ngục đều cực kỳ kính trọng hắn, không ai dám trái lời. Nghĩ đến cũng là tâm phúc bên cạnh Thái tử, nếu vậy thì lời hắn nói hẳn có trọng lượng.

Nghĩ đến đây, Ngụy Niên liền thông minh giữ im lặng, chờ vị “kẻ điên” này... cứu nàng thoát khỏi tay Thái tử.

Chỉ là, nàng nhớ rất rõ, tên này... không hề nói lắp.

Khi ở Phụng Kinh ngục, hắn lời lẽ rõ ràng, khí thế đè người, dọa cho đám liên can sợ đến nửa hồn cũng không dám hé miệng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cà lăm bây giờ.

Lúc tay Trường Phúc sắp chạm vào mũi kiếm, Chử Yến chợt thu kiếm về.

Ngụy Niên lúc này mới thấy lòng treo lơ lửng rơi xuống một chút, không khỏi nhẹ thở ra.

Tai Thái tử lại đặc biệt thính, chút âm thanh nhỏ như vậy mà cũng không bỏ qua.

Chử Yến quay đầu, ánh mắt âm trầm dọa người nhìn về phía nàng.

Ngụy Niên không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sát khí từ hắn dội thẳng vào mặt.

Nàng cố ép bản thân giữ bình tĩnh, lùi một bước, quỳ xuống cung kính, giọng nhẹ nhàng:

“Thần nữ Ngụy Niên, ái nữ của Hộ bộ Thị lang, tham kiến Thái tử điện hạ.”

Giọng nàng nhẹ mà chậm, lại không khiến người nghe chán ghét.

Thậm chí... còn có phần êm tai.

Chử Yến cụp mắt nhìn nàng rất lâu, rồi bất chợt nâng tay, một luồng kình phong xé gió lao đi, thanh kiếm phóng thẳng ra ngoài viện, vững vàng cắm vào một thân trúc, chặt đôi nó làm hai nửa.

Hắn quay đầu, hỏi Trường Phúc: “Hộ bộ Thị lang nuôi dạy kiểu gì, mà lại dạy ra một cô nương không biết sợ hãi như thế?”

Trường Phúc: “....”

Dạy được hay không hắn không biết, nhưng chuyện nàng làm trò rồi báo họ tên cha mình... thì đúng là hơi khó nói hộ.

“Ngụy cô nương không biết sợ hãi, ắt là vì điện hạ anh minh ôn hòa.” Trường Phúc tròn mắt, đem lời dối trá nói ra mà mặt không đổi sắc.

Chử Yến liếc hắn một cái, nhẹ “xì” một tiếng, xoay người toan quay về phòng.

Ngay lúc đó, một tiếng ve sầu đột nhiên vang lên, sắc mặt Chử Yến vừa dịu đi lại lập tức sầm xuống như trời chuyển giông.

Hắn mặt lạnh nhìn chằm chằm Trường Phúc, nghiến răng: “Giết!”

Tai Ngụy Niên như nổ vang —— giết?

Không phải vừa rồi đã định tha cho nàng rồi sao? Sao còn muốn giết?

Nàng nhỏ giọng run rẩy, máu nơi cổ nhỏ xuống loang lổ trên mặt đất.

Trường Phúc mắt sắc nhìn thấy, vội giải thích: “Giết ve, là giết ve đó!”

Hù dọa cô nương nhà người ta xảy ra chuyện, danh tiếng điện hạ sẽ càng thối hơn thôi.

Ngụy Niên: “......”

Nàng nhắm mắt, lòng như rối như tơ vò.

Chử Yến cũng thấy vết máu trên mặt đất, do dự một lúc rồi chậm rãi tiến lại gần Ngụy Niên.

Xem ra, nàng cũng không phải thật sự không sợ hắn.

Chử Yến chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay chấm nhẹ một giọt máu trên đất, xoay bàn tay nhìn vệt máu trên ngón giữa, giọng điệu lười nhác:

“Nữ nhi nhà Hộ bộ Thị lang, hẳn phải biết tự tiện xông vào biệt viện Thái tử là tội chết. Nói đi, đến đây làm gì?”

Rồi không đợi nàng đáp, hắn liền đưa ngón tay dính máu nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối mặt, giọng nói lạnh như băng chứa đầy sát khí:

“Nói không lọt tai, ngươi và con ve kia, cùng chôn dưới gốc trúc.”

Ngụy Niên bị ép nhìn cây trúc bị chặt làm đôi gần đó, hàng mi dài run lên không ngừng.

Nàng đã đánh giá thấp sự điên rồ của người này!

Nàng hối hận rồi.

Lẽ ra nàng không nên tới đây.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play