Khánh Trần cả đời chưa từng thấy qua tám nghìn tệ, hắn không muốn chuyển khoản, kiên quyết yêu cầu đối phương đưa tiền mặt.

Trong tiệm vàng, lão chủ vừa đếm tiền vừa lẩm bẩm: "Thằng nhóc này còn trẻ mà cẩn thận thật, nhưng làm cái nghề của các ngươi thì cẩn thận cũng đúng thôi. Lần sau mà có hàng thì cứ đến chỗ ta, nhiều thì ta tăng mỗi gram 5 tệ, có bao nhiêu thu bấy nhiêu."

Lão ta có vẻ như coi Khánh Trần là một tên trộm vặt, nhưng Khánh Trần cũng không phản bác.

Lão đưa tiền cho Khánh Trần, nhìn hắn dưới ánh đèn tỉ mỉ kiểm tra từng tờ một, từ hình mờ, sợi kim tuyến, chữ nổi, đến các ký tự ẩn, không bỏ sót chi tiết nào.

Cuối cùng, Khánh Trần rút ra hai tờ từ xấp tiền: "Tờ 50 với tờ 20 này là giả, phiền ông đổi cho."

Lão chủ nhức răng: "Cái nghề của các cậu, bán vàng xong là ôm tiền đi ngay, hiếm có ai cẩn thận như cậu."

Vừa nói, lão vừa kéo ngăn kéo bên cạnh, đổi cho Khánh Trần hai tờ khác.

"Nhớ làm ăn cho đàng hoàng, sau này đừng có cầm tiền giả đi lừa người," Khánh Trần nói.

"Rồi rồi, thường đến nhé," lão chủ bất đắc dĩ đáp.

Khánh Trần cầm tiền quay đi, lão chủ tiệm vàng nhìn theo bóng lưng hắn, thầm nghĩ, thằng nhóc này sau này chắc chắn làm nên chuyện, thành một đời Đạo Vương cũng nên.

Hắn vòng vèo bảy tám ngã rẽ trong hẻm nhỏ, mới bắt xe buýt về nhà.

Đến chợ, Khánh Trần mua hơn mười cân thịt bò, ba cân trứng gà, cùng một ít rau quả.

Diệp Vãn từng nói, hắn giờ phải biến thành một con thú ăn thịt hung mãnh.

Về đến khu nhà, hắn ngước mắt lên đã thấy Lý Đồng Vân ở lầu hai đang lén lút vẫy tay với mình.

Khánh Trần nghĩ ngợi, bèn vẫy tay lại với Lý Đồng Vân, ra hiệu cô bé xuống nhà nói chuyện.

Giang Tuyết là người Thời Gian Hành Giả lộ mặt, mình lảng vảng ở nhà người ta có thể bị chú ý. Nhưng Lý Đồng Vân chỉ là một cô bé, đến nhà mình nói chuyện sẽ không gây chú ý bằng.

Vừa vào cửa, câu đầu tiên Lý Đồng Vân nói là: "Khánh Trần ca ca, hàng xóm mới đến là ai vậy? Anh nói chuyện với họ chưa?"

"Là người từ Hải Thành chuyển đến, vì Lưu Đức Trụ mà tới," Khánh Trần chia sẻ thông tin: "Anh nghe họ nói chuyện bằng tiếng Anh, Hải Thành chắc là Thế Giới trong Thành Phố số 7."

"Khánh Trần ca ca anh còn nghe hiểu tiếng Anh nữa cơ à?" Lý Đồng Vân ngạc nhiên: "Thính lực tốt vậy sao?"

"Tạm được thôi," Khánh Trần không giải thích nhiều về chuyện này, mà nói tiếp: "Họ đến đây chắc chắn là vì mẹ em. Những người này xuyên đến Thành Phố số 7 không có chỗ dựa, nên muốn đến Thành Phố số 18 tìm cơ hội. Đương nhiên, anh cảm thấy mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy, họ ở Thành Phố số 7, thậm chí có thể có kẻ thù."

Có kẻ thù hay không sau khi đến Thế Giới trong Thế Giới là điều Thời Gian Hành Giả không thể quyết định.

Nếu không có thù oán, vậy với thế lực bản địa của họ ở Hải Thành, sao không trực tiếp tìm kiếm Thời Gian Hành Giả khác giúp đỡ?

Theo thông tin Khánh Trần tìm được trên mạng, Hải Thành có một vị siêu phàm giả, còn có một người đại diện của Thanh Long Xã ở Thành Phố số 7, nghe nói cũng không tệ.

Nhưng Hồ Tiểu Ngưu và đồng bọn không dùng tiền nhờ những người này giúp đỡ, mà bỏ gần tìm xa đến Lạc Thành tìm Lưu Đức Trụ.

Có lẽ là người họ chọc giận, Thời Gian Hành Giả ở Hải Thành không giải quyết được chăng?

Lý Đồng Vân nghĩ ngợi rồi nói: "Thành Phố số 7 là địa bàn của tập đoàn Trần Thị, Thành Phố số 18 là sân nhà của tập đoàn Lý Thị, liệu họ có chọc đến Trần Thị không?"

Khánh Trần nghĩ nghĩ: "Không sao đâu, hiện giờ họ nói chuyện bằng tiếng Anh không kiêng dè gì cả, anh nghe ngóng xem sao."

"Họ nói ngay trước mặt anh luôn sao?" Lý Đồng Vân ngước đầu hỏi.

Khánh Trần xoa đầu cô bé, cười: "Vì họ không thông minh bằng em."

Lúc này, Lý Đồng Vân chạy vào nhà vệ sinh nhà Khánh Trần, ôm lấy bộ quần áo Khánh Trần vừa thay ra rồi chạy: "Mẹ vừa bảo em mang quần áo của anh đi giặt, ca ca đừng làm khó em nha, em cũng chỉ nghe lời mẹ thôi."

Nói xong, Lý Đồng Vân mở cửa chạy lên lầu.

Khánh Trần cười, sau đó quay lại nhìn căn nhà trống trải của mình, bắt đầu luyện tập một mình.

Không ai giám sát, không ai lớn tiếng khen ngợi.

Khánh Trần có thể làm là tự nhủ với mình, đừng dừng lại, hãy tiến lên phía trước.

Hắn từng nghe người ta nói, kẻ tách đàn sống riêng, không phải Thần Minh, thì là dã thú.

Vậy nếu hắn còn chưa thể thành Thần Minh, thì cứ làm một con dã thú trước cũng không tệ.

...

Đếm ngược năm ngày.

Khánh Trần đến trường sớm, đổi chỗ ngồi với Nam Canh Thần, như vậy hắn sẽ ngồi cạnh Vương Vân.

Nam Canh Thần vào lớp, cười mập mờ với hắn, rồi hạ giọng nói: "Tao cứ tưởng mày chẳng có tí tâm tư nào đâu, ai ngờ lại chủ động thế. Biết thế này tao đổi chỗ cho mày hôm qua rồi!"

Khánh Trần liếc hắn một cái, gã này cho rằng mình đổi chỗ là để được ngồi gần Vương Vân hơn.

Thực tế, hắn chỉ muốn nghe Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nói chuyện với nhau thôi.

Nhưng nghĩ như vậy cũng tốt, hắn hy vọng Vương Vân cũng có ý nghĩ tương tự.

Như vậy, khi họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh, sẽ không phải dè chừng hắn.

Nam Canh Thần thấy hắn im lặng, tưởng Khánh Trần xấu hổ, bèn hạ giọng đổi chủ đề: "Hôm qua trong nhóm xuyên Việt lại có thêm một cao nhân, hắn bảo mình học được thuật xem bói bằng công nghệ cao ở Thế Giới trong Thế Giới..."

Khánh Trần hỏi: "Mày xem chưa?"

"Rồi, có 5 tệ một lần thôi," Nam Canh Thần nói: "Thầy bói bảo tao 65 tuổi sẽ có một khoản tiền lớn, mà là cả đời tao chưa từng thấy luôn."

Khánh Trần ngập ngừng: "Có khi nào là con mày đốt cho mày không?"

Nam Canh Thần: "...??"

Khánh Trần bực mình nói: "Mày có thể out cái nhóm xuyên Việt kia của mày được không? Nghe mà nhức đầu, toàn bọn Thời Gian Hành Giả vớ vẩn, à không, có một người đàng hoàng đấy, chuyên môi giới cho phú bà ở Thế Giới trong Thế Giới."

Nam Canh Thần cãi: "Biết đâu có thật thì sao?"

Lúc này, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi bước vào lớp.

Khi thấy Khánh Trần và Nam Canh Thần đổi chỗ, họ có chút ngạc nhiên.

Bạch Uyển Nhi hỏi bằng tiếng Anh: "Sao hai người họ lại đổi chỗ cho nhau vậy?"

Vương Vân cười: "Ai mà biết được, kệ hắn đi."

"Khoan đã," Bạch Uyển Nhi lại hỏi: "Không phải thầy bảo hắn học giỏi sao, liệu hắn có nghe hiểu chúng ta đang nói gì không?"

Vương Vân quay sang nhìn Khánh Trần.

Thấy Khánh Trần đang cúi đầu nhìn đề thi toán học, tính toán liên tục, không hề dừng tay.

Vương Vân, một học sinh giỏi ở Hải Thành, thậm chí còn theo dõi trình tự giải đề của Khánh Trần, sau đó xác định mọi bước đều đúng, không hề giả vờ.

Vương Vân mới nói: "Giáo viên ở Hải Trung từng nói, học sinh ở thành phố nhỏ dù giỏi tiếng Anh, nhưng muốn giao tiếp bằng tiếng Anh vẫn rất khó, vì họ học chỉ để thi thôi, mà phần nghe trong thi đại học lại không tính vào điểm chính thức. Cậu nhìn kìa, hắn đang làm bài, đâu có phân tâm, nghe lén chúng ta nói chuyện sao mà tính nhanh được như vậy."

"Cũng đúng," Bạch Uyển Nhi gật đầu.

Đột nhiên, Vương Vân lẩm bẩm bằng tiếng Anh: "Cậu nghĩ Hồ Tiểu Ngưu bảo chúng ta đến Thành Phố số 18 là có thể tránh được Trần Lạc Du, có đáng tin không?"

Bạch Uyển Nhi lắc đầu: "Không biết, giờ chỉ có thể đi từng bước xem sao thôi."

Mười phút sau, khi hai người họ cuối cùng cũng ngừng nói chuyện, Khánh Trần mới từ từ dừng bút.

Quả nhiên, bốn người này ở Thành Phố số 7 có kẻ thù.

Mình đoán không sai.

Đương nhiên, Vương Vân cũng không nói sai.

Dù là người như Khánh Trần, cũng rất khó vừa tính toán liên tục với cường độ cao, vừa nghe lén phân tích cuộc đối thoại.

Nhưng hắn khác với người khác ở chỗ, những âm thanh đã từng vang lên, đều được hắn ghi lại trong đầu.

Nhân sinh của hắn đúng là không thể làm lại, nhưng có thể chiếu lại.

...

Ban đêm còn chương 4, cầu nguyệt phiếu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play