"Các ngươi muốn đi tiểu trấn đúng không?" Tứ Nguyệt hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn họ.
Lưu Lợi Quần gật đầu. Lúc này, trong doanh trại không còn mấy người, phần lớn đã đi vào trong gió tuyết.
Tứ Nguyệt hỏi tiếp: "Tốt thôi, ta biết các ngươi không có xe, nhưng mà... các ngươi có đồ ăn không?"
Khánh Trần có chút dở khóc dở cười. Tổ chức như Sở Tài Phán – Cấm Kỵ đâu phải dạng nghèo khó gì cho cam? Thuốc biến đổi gen của bọn họ còn tuồn vào thị trường ầm ầm ấy chứ, sao lại có vẻ đáng thương thế này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT