Người áo đen xuất hiện phía sau khiến mọi người đổ dồn sự chú ý về phía họ.
Không chỉ học sinh lớp 11 ban 3 của Khánh Trần mà cả những người ở các tầng trên của dãy nhà đối diện cũng hướng mắt về phía này, từng tốp học sinh túm tụm bên cửa sổ ngó nghiêng.
Thật ra cũng không trách mọi người kinh ngạc đến vậy.
Lần đầu chạm mặt người áo đen kia, cảm giác áp bức hắn mang lại vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Khánh Trần.
Một khí chất đặc biệt, sắc bén như vậy, trong trường học quả thực quá nổi bật.
Khánh Trần nấp sau lưng Nam Canh Thần, cố gắng che chắn bản thân. Nhưng có vẻ hắn đã lo lắng thừa, bởi những người kia thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn về phía lớp học của hắn.
Khánh Trần lờ mờ đoán ra, những người có thể khiến hiệu trưởng phải hợp tác thế này, chắc chắn có bối cảnh từ chính phủ, điều này ít nhiều cũng khiến hắn yên tâm phần nào.
Chỉ là, sau khi người áo đen đưa Lưu Đức Trụ đi, đến gần cuối tiết một lại thả cậu ta về.
Tan học, đám học sinh ùa nhau tới, vây quanh Lưu Đức Trụ hỏi tới tấp: "Mấy người áo đen đó là ai vậy?"
Lưu Đức Trụ vẫn còn ngơ ngác: "Tớ cũng không biết họ là ai, thầy Thạch Thanh Nham, chủ nhiệm giáo vụ, chỉ bảo tớ cứ phối hợp thôi."
"Vậy họ tìm cậu làm gì?" Một học sinh hỏi.
"Đầu tiên là bắt tớ khai báo địa chỉ nhà, số điện thoại liên lạc, cả số của người thân nữa," Lưu Đức Trụ nhớ lại, "Rồi họ bảo giờ không được rời khỏi Lạc Thành, sau này có thể sẽ phải tập trung huấn luyện gì đó, họ đang chuẩn bị, chưa biết khi nào xong."
"Lạc Thành có nhiều người xuyên không lắm không?" Các bạn tò mò.
"Hình như cũng kha khá đấy," Lưu Đức Trụ đáp.
"Họ còn hỏi cậu gì nữa không?"
"À đúng rồi," Lưu Đức Trụ chợt nhớ ra, "Họ đưa mấy tấm ảnh chụp từ camera giao thông ở ngã tư đường, hỏi tớ có thấy người này bao giờ chưa. Trong ảnh là một người còn trẻ, ảnh chụp buổi tối nên hơi mờ, mặc áo hoodie xám, đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt."
Trong khi những người khác đang nghe một cách chăm chú thì Khánh Trần khẽ nhíu mày.
Người Lưu Đức Trụ miêu tả, chẳng phải là hắn sao?
"Sao họ lại tìm người đó?" Một bạn hỏi.
"Người áo đen nói có thể người đó cũng là người xuyên không, từng xuất hiện trước cửa nhà một người xuyên không khác," Lưu Đức Trụ kể lại, "Họ cũng không giấu giếm gì, bảo người xuyên không kia rất đặc biệt, khả năng phản trinh sát rất cao, không phải loại học sinh bình thường như tớ có thể so được. Nếu thấy ai giống người trong ảnh thì phải gọi điện báo ngay cho họ, đừng tự ý tiếp cận."
Khánh Trần im lặng, không ngờ mình lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy. Có lẽ sau đó họ đã xem lại camera và phát hiện ra những hành vi phản trinh sát của mình.
Chỉ là, tại sao họ lại tìm Lưu Đức Trụ để hỏi?
Khi hắn còn chưa kịp nghĩ thông suốt, một bạn đã hỏi: "Thế họ hỏi cậu chuyện này làm gì?"
"À, họ bảo dựa theo manh mối từ camera thì khu vực hoạt động của người đó là khoảng ba cây số quanh đây. Nhưng khu này toàn nhà cũ, đường xá chật hẹp, nhiều chỗ không có camera hoặc bị hỏng, nên manh mối bị đứt."
Khánh Trần thầm thở phào nhẹ nhõm. Manh mối bị đứt không phải ngẫu nhiên, mà là do hôm đó hắn đã cố tình mặc bộ quần áo hai năm chưa đụng tới, lại cẩn thận tránh né camera.
Xem ra những nỗ lực chuẩn bị kỹ càng của mình không hề vô ích.
Lưu Đức Trụ tiếp lời: "Họ không chỉ hỏi mình tớ đâu, còn hỏi mấy thầy cô trong trường nữa. Họ nghi ngờ nếu người xuyên không kia còn là học sinh thì rất có thể đang ở trong trường mình, nhưng các thầy cô cũng không nhận ra."
Vì chuyện trong trường có người xuyên không mà cả trường Lạc Thành xôn xao bàn tán.
Mỗi giờ ra chơi, lại có từng tốp học sinh "vô tình đi ngang qua" cửa lớp của Lưu Đức Trụ.
Trong đó, không ít nữ sinh xinh xắn còn đứng ngoài hành lang xì xào bàn tán, khiến Lưu Đức Trụ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nam Canh Thần ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ ngưỡng mộ: "Người ta xuyên không đến gần đại lão, còn nói chuyện được với đại lão, biết đâu sau này thành siêu nhân. Sao người với người khác nhau nhiều thế?"
Khánh Trần liếc cậu một cái: "Ghen tị à?"
"Cậu không ghen tị sao?" Nam Canh Thần lẩm bẩm, "Trước còn bảo kiếm nhiều tiền mời cậu ăn cơm, giờ xem ra khó rồi."
"Vậy thì cứ sống thật tốt thôi, còn bao nhiêu người bình thường vẫn đang sống đàng hoàng đấy, đâu nhất thiết phải thành người xuyên không," Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần muốn nói lại thôi.
Một mặt, cậu không muốn ai phát hiện ra thân phận người xuyên không của mình, sợ gặp nguy hiểm. Mặt khác, tâm lý thiếu niên lại muốn được người khác ngưỡng mộ.
Cứ thế, cậu giằng co giữa hai thân phận người xuyên không và người bình thường, tự lừa dối chính mình.
Gần tối, lớp trưởng tìm Khánh Trần và Nam Canh Thần: "Khánh Trần, Nam Canh Thần, hai cậu vẫn chưa nộp tiền sách."
Khánh Trần nghĩ ngợi rồi nói: "Bố mẹ tớ đi vắng, cho tớ nộp muộn hai hôm nhé."
Lớp trưởng gật đầu rồi nhìn sang Nam Canh Thần: "Nam Canh Thần, còn cậu thì sao?"
Nam Canh Thần ngượng ngùng nói: "Tớ cũng xin nộp muộn hai hôm..."
Lớp trưởng im lặng bỏ đi.
Thật ra trong lớp ai cũng biết hoàn cảnh gia đình của Khánh Trần và Nam Canh Thần không được tốt lắm, nhưng mọi người cũng không nghĩ nhiều.
Nếu có hoạt động gì của lớp không rủ hai người, cũng chỉ vì biết họ ngại không có tiền nên không muốn đến thôi, chứ không ai có ý coi thường cả.
Thời cấp ba, những kẻ hám lợi, nịnh bợ cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa, Khánh Trần còn là học bá, mà học bá thì luôn có một hào quang vô địch trong thời cấp ba.
Nhiều người cho rằng học sinh cấp ba ngày nào cũng nghĩ: "Bạn này nhà giàu quá, mình phải chơi với bạn ấy. Bạn kia nhà nghèo quá, mình không chơi đâu."
Nhưng sự thật là, tâm tư của học sinh cấp ba không phức tạp đến vậy, mọi người thường nghĩ những chuyện giống nhau: "Mẹ nó ai phát minh ra hàm số thế? Hả? Để tao xem ai chọn bừa được 15 điểm nào. Ối giời ơi, mình chứ ai!"
Lúc này, Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần: "Sao cậu cũng chưa có tiền sách?"
"Mẹ tớ giận bố tớ nên về nhà bà ngoại rồi, tiền này chỉ có thể xin bố tớ thôi," Nam Canh Thần lẩm bẩm.
"Bố cậu không cho à?" Khánh Trần hỏi.
"Không."
"Ông ấy nói gì?"
Nam Canh Thần đáp: "Ông ấy bảo tớ trả sách lại cho trường..."
Khánh Trần: "???"
Đột nhiên, hai chàng trai xuyên không khốn khổ bị mắc kẹt vì tiền sách.
Chuyện này cũng nhắc nhở Khánh Trần rằng mình cần phải kiếm tiền.
Hắn có thể tiếp tục dùng cờ tướng để bắt nạt mấy ông già, nhưng như vậy thì không đủ, hơn nữa mọi người giờ cũng khôn ra rồi, không ai chịu chơi với hắn nữa.
Vậy nên, vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền từ thế giới này mới được.
Không lý nào cứ trông giữ núi vàng mà lại tay trắng trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT