Lâm Tiểu Tiếu hỏi: "Ngươi đã có thể chống lại ác mộng, vậy còn muốn đến đây làm gì? Chỉ cần sống sót năm phút không ngủ, ngươi có thể thoát khỏi việc bị ác mộng triệu hồi mà."
"Ta tưởng ngươi đã suy nghĩ kỹ nên mới tới," Khánh Trần nói, "Lần này muốn kiểm tra ta thế nào?"
"Từ hôm nay trở đi không còn là khảo nghiệm nữa, mà là lão bản muốn ta dẫn ngươi đi một đoạn đường," Lâm Tiểu Tiếu đáp.
"Dẫn ta đi một đoạn đường?" Khánh Trần nghi hoặc, "Là ý gì?"
"Dùng ác mộng để ngươi trải nghiệm nhân tính, để ngươi nếm trải một vài khổ sở," Lâm Tiểu Tiếu nói, "Nhưng ngươi dễ dàng chống cự ác mộng như vậy, xem ra về sau ác mộng sẽ vô dụng thôi, có lẽ phải để lão bản tự mình ra tay."
Khánh Trần trầm ngâm suy nghĩ.
Loại ác mộng này khác với lần trước, nó giống như một người thầy đang sắp xếp chương trình học cho học sinh.
Lâm Tiểu Tiếu nói: "Đừng suy nghĩ nhiều. Lão bản hiện tại chỉ là thưởng thức ngươi thôi, việc ngươi có trở thành học sinh của lão bản hay không vẫn chưa chắc đâu."
"Ngươi đang ghen tị với ta," Khánh Trần nói.
"Ghen tị," Lâm Tiểu Tiếu thản nhiên thừa nhận, "Không phải ai cũng có thể trở thành học sinh của lão bản. Ít nhất ta và Diệp Vãn thì không thể."
"Vì sao?" Khánh Trần không hiểu.
"Vì cả hai ta đều không thể vượt qua cửa ải đầu tiên," Lâm Tiểu Tiếu đáp, "Nhưng lão bản cảm thấy ngươi có thể."
"Vượt qua?" Khánh Trần ngẩn người.
Lâm Tiểu Tiếu cười đầy bí ẩn: "Đó là con đường đi tới cái chết để thành công. Mỗi lần muốn mạnh hơn, ngươi cần phải bước vào tuyệt cảnh, cảm nhận thống khổ."
"Vậy tại sao lại là ta?"
"Vì lão bản nói ngươi có dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết."
"Đã thống khổ như vậy, sao ngươi còn ghen tị?" Khánh Trần hỏi.
"Vì đó là một con đường tu hành, có tiềm năng vô hạn. Còn giới hạn của ta và Diệp Vãn đã được định sẵn từ lâu," Lâm Tiểu Tiếu có chút ngưỡng mộ nói, "Con đường đó dù thống khổ, nhưng ngươi phải hiểu rằng, chỉ khi trải qua thống khổ nhân sinh, ngươi mới có thể trở nên cao cấp hơn."
Khánh Trần không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà hỏi một điều khác: "Lý Thúc Đồng tiên sinh bao nhiêu tuổi?"
"Hỏi cái này làm gì?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò.
"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi," Khánh Trần đáp.
Hắn hỏi vậy vì nếu khi hắn tới thế giới này, thời gian ở thế giới kia dường như đứng im so với hắn, vậy có nghĩa là hắn sẽ già nhanh hơn người bình thường.
Không phải cơ thể hắn suy yếu nhanh hơn, mà là hắn chia đều sinh mệnh cho hai thế giới.
Đến lúc những người cùng tuổi hắn mới 40, thì hắn đã mang dáng vẻ và cơ thể của một người hơn 60 tuổi.
Nên hắn muốn biết liệu Lý Thúc Đồng, người có năng lực siêu phàm tục, có thể giúp người ta kéo dài tuổi thọ hay không.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn hắn: "Ngươi đoán xem? Tuổi của lão bản khó mà đoán lắm."
Khánh Trần nghĩ ngợi rồi nói: "40 tuổi?"
"Ít quá," Lâm Tiểu Tiếu đáp.
"60 tuổi?"
"Sai rồi."
"120 tuổi?"
"Thôi thôi thôi, đừng đoán nữa. Ngươi mà đoán nữa là đem lão bản dìm luôn đó," Lâm Tiểu Tiếu nói, "Lão bản năm nay 52 tuổi."
Khánh Trần lập tức kinh ngạc, vì Lý Thúc Đồng nhìn bề ngoài không quá 35, 36 tuổi.
"Nhìn ngươi chưa thấy việc đời gì cả. Người như lão bản có sống đến hơn trăm tuổi ta cũng không ngạc nhiên," Lâm Tiểu Tiếu nói, "Ta theo lão bản từ khi còn bé tí, bao nhiêu năm rồi mà ta chưa thấy lão bản thay đổi gì cả."
"Sao các ngươi lại theo hắn?" Khánh Trần hỏi.
"Không vì gì cả. Ta, Diệp Vãn và nhiều người khác đều là trẻ mồ côi," Lâm Tiểu Tiếu nằm trên cát nóng, gối đầu lên tay nhìn lên trời, sắc trời bỗng tối sầm, không khí cũng bớt nóng hơn: "Ngươi sinh ra ở Khánh thị, nên sẽ không hiểu cuộc sống của những người khác thảm khốc thế nào đâu. Trở thành trẻ mồ côi là một chuyện rất dễ dàng."
"Có lẽ cha mẹ ngươi vừa đi trên đường gặp phải thành viên câu lạc bộ, cãi nhau một trận. Có lẽ ngươi vừa lĩnh lương thì bị người để ý tới. Có lẽ nhà máy xả thải hóa chất độc hại. Có lẽ ngươi bị hacker tấn công khi dùng thần kinh kết nối Internet Giả Lập. Dù sao người ta chết dễ lắm."
"Rồi ngươi không trả nổi thuế bất động sản, công ty bảo hiểm từ chối bồi thường, ngân hàng lấy nhà ngươi, đuổi ngươi ra đường, chẳng ai quan tâm ngươi sống chết thế nào."
"Lúc đó cuộc đời ngươi đã tăm tối rồi. Câu lạc bộ muốn bắt ngươi đi làm la vận chuyển ma túy, thậm chí ngược đãi rồi quay video bán lấy tiền."
"Lúc ấy có người xuất hiện trước mặt ngươi và nói 'Đi theo ta, ta cho ngươi một cuộc đời mới'."
"Dù hắn là ai, ngươi cũng sẽ đi theo."
Khánh Trần im lặng nhìn Lâm Tiểu Tiếu. Giờ phút này, hắn mới hiểu rằng so với cuộc đời của đối phương, những khó khăn của mình chẳng đáng là gì.
"Vì sao hắn lại nhận nuôi các ngươi?" Khánh Trần tò mò.
"Vì chúng ta hữu dụng," Lâm Tiểu Tiếu đáp, "Những việc hắn muốn làm, một mình hắn không làm được."
Khánh Trần ngẩn người. Đến giờ hắn vẫn chưa biết mục tiêu của tổ chức Kỵ Sĩ và tổ chức Át Bích là gì, cũng không biết Át Bích muốn chống lại quái vật khổng lồ nào, là năm đại công ty hay là gì khác?
Nhưng việc Lý Thúc Đồng nhận nuôi Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn, rõ ràng là có mục đích, nhưng dường như họ không quan tâm.
Ác mộng tan biến, Khánh Trần vẫn nằm trên tấm ván giường lạnh lẽo trong nhà tù tối tăm.
Bây giờ hắn đã thấy được sự thần bí khó lường của Lý Thúc Đồng, vậy Canon trong tay hắn có đủ để đổi lấy cơ hội mở ra cánh cửa tới thế giới mới hay không?
Khánh Trần không chắc Canon có đủ giá trị hay không, mà hắn cũng không thể giải thích nguồn gốc của Canon.
Chờ đợi thôi.
Chờ đợi và hy vọng, toàn bộ trí tuệ của nhân loại đều nằm trong hai từ này.
...
Đếm ngược 24:00:00.
Trong một góc khác của ngục giam số 18.
"Có ai không? Thả ta ra ngoài đi! Tại sao lại nhốt ta ở đây!" Ai đó dùng sức cào vào miệng cống hợp kim, gào lớn.
Lưu Đức Trụ, một người xuyên việt ở Lạc Thành, đang bị giam trong một phòng giam riêng biệt. Khác với phòng giam của những tù nhân khác, căn phòng này có một camera giám sát theo dõi người bị giam giữ.
Từ khi hắn tìm Lý Thúc Đồng để làm nhiệm vụ, hắn đã bị giam ở nơi hẻo lánh này, không ai hỏi han gì nữa.
Ở đây không có khái niệm thời gian, không thấy mặt trời mọc hay lặn. Lưu Đức Trụ chỉ có thể đoán giờ dựa vào thời gian người máy đưa cơm đến.
Tiếng đập vào miệng cống hợp kim của hắn nhỏ dần, cho đến khi hắn không còn sức lực và cổ họng khản đặc mới dừng lại.
Ngục giam này dường như chỉ còn lại một mình hắn, không ai đáp lại lời thỉnh cầu và sự phẫn nộ của hắn.
Lưu Đức Trụ không hiểu nổi. Người khác ở thế giới kia thì sống phong sinh thủy khởi, người thì có thân thể máy móc, người thì là thành viên câu lạc bộ, sao đến lượt hắn lại thành ra thế này?
Lúc trước khi đến, hắn còn khoác lác với bạn học rằng mình là người xuyên việt.
Vậy sau hai mươi bốn giờ, khi trở về thế giới thật, hắn phải nói gì với bạn học đây?
Nếu bạn học hỏi, ngươi ở thế giới kia là ai?
Hắn phải mở miệng thế nào đây?
Nói mình ở một đơn vị hành chính trong thế giới kia có một cái bát sắt, không cần làm gì cả, mỗi ngày đều có cơm ăn?
Nói mình đã chuyển chức thành công? Chuyển chức thành tù nhân?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT