Tề Lam bị cơn buồn tiểu đánh thức. Lúc trưa hắn uống một bát cháo rau dại to, sau đó lại lén lút uống không ít linh tuyền thủy, bây giờ trong bụng sôi ùng ục như sóng đánh tràn bờ, cũng may vừa rồi ngủ một giấc, thân thể đã khá hơn đôi chút, cuối cùng cũng không đến mức phải tè ra giường vì không bò dậy nổi.
Bằng không thì hắn chắc khỏi ngẩng đầu nổi trước mặt với người trong nhà mất.
Nhà xí là một cái hố đất, phía trên đặt hai tấm ván gỗ, ở giữa khoét một lỗ to vừa một bàn tay, bên cạnh có để một đống tro trấu, làm xong việc thì rắc một lớp tro lên, có thể tạm thời áp bớt mùi hôi.
Giải quyết xong, Tề Lam thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới chợt nhận ra—Tô Phương đâu rồi?
“Tiểu Phương? Tiểu Phương?” Tề Lam gọi mấy tiếng, đi khắp sân, vào bếp cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có cái rổ Trương thúc đưa lúc sáng cũng không thấy đâu, đoán chừng Tô Phương mang theo rổ ra ngoài hái rau rồi.
Cỏ dại trong sân đã nhổ sạch, lớp đất lật lên vẫn còn ẩm ướt, chắc vừa mới làm xong không lâu.
Vừa hay tinh lực đã hồi lại đôi chút, Tề Lam bèn vào phòng bếp đi một vòng. Đậu que và cải thìa Trương thúc mang tới được xếp gọn ở góc tường, còn có một ít rau dại để bên cạnh. Giờ đã vào thu, rau dại trong núi cũng già hết cả rồi, ăn được vốn không nhiều, huống chi mấy ngày nay cả nhà cũng chỉ ăn đi ăn lại mấy món này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play