“Tiểu thúc, con với Tiểu Duyệt có thể cùng đi với người không?” – Tiểu Phong kéo tay Tiểu Duyệt, đôi mắt mong chờ nhìn Tề Lam.
Tề Lam đang định từ chối. Ban đầu hắn vốn tính gửi hai đứa sang nhà trưởng thôn hoặc nhà Trương thúc sao mà ở tạm, vì theo lời Tô Phương, hai nhà đó đều có con nhỏ, lại còn có ca nhi. Đang định nói ra thì Tiểu Duyệt đột nhiên kéo tay áo hắn: “Tiểu thúc, đừng để tụi con ở nhà một mình mà.”
Ánh mắt của Tiểu Duyệt mang theo nỗi sợ hãi khiến Tề Lam bất giác nhớ tới một chuyện.
Trước kia lúc còn ở Tề phủ, Tiểu Phong vì là nam hài nên còn được phép ra khỏi sân đi chơi đôi chút. Còn Tiểu Duyệt, vì là ca nhi, không chỉ bị cấm rời khỏi viện mà còn thường xuyên bị kế sao mắng là “đồ con nợ đội lốt người”, “của nợ vô dụng”.
Khó trách Tề Lam luôn cảm thấy Tiểu Duyệt quá mức trầm lặng, chắc là vì đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ nên sinh ra tâm lý sợ hãi thế giới này?
Có khi nào thằng bé cũng đang lo lắng, sợ mình cũng giống như lời kế sao nói, chỉ là của nợ bị vứt bỏ?
Nghĩ tới đây, Tề Lam không khỏi đau lòng, thầm rủa mắng người cha kia với kế sao độc ác. Hắn vừa ôm lấy Tiểu Duyệt vào lòng, vừa cười dịu dàng trấn an: “Nếu Tiểu Duyệt muốn đi cùng tiểu thúc thì tiểu thúc sao nỡ để con ở lại? Nhưng mà đường lên núi rất mệt đấy, con có sợ không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT