Trở lại thời điểm đó, Tề Lam chẳng thèm để ý Tề Đại Tráng có đồng ý hay không, dứt khoát đưa hắn bốn đồng tiền.
Vì bọn họ mua rất nhiều đồ, Tề Đại Tráng còn đặc biệt dắt theo xe bò. Không chỉ giúp chở đồ về tận cửa, mà còn giúp họ mang hết vào tận phòng bếp rồi mới rời đi.
Tiễn Tề Đại Tráng xong, Tề Lam đứng trước cửa phòng cảm thán:
“Người trong thôn thật là nhiệt tình.”
“Đúng vậy, đều như Trương thúc sao nói cả, toàn là người quê mình, giúp được chút nào thì giúp thôi. Lúc trước tụi mình có thể nhanh chóng ổn định trong thôn cũng là nhờ được mọi người giúp đỡ đấy.” – Tô Phương hăng hái phân loại từng món đồ, vừa sắp xếp lên giá vừa có cảm giác cực kỳ thỏa mãn, như thể đang nhìn con mình dần lớn lên vậy.
Tề Lam không bình luận gì về cách nói của Tô Phương, nhưng trong lòng đã quyết, chờ sau khi ổn định hết mọi thứ, nhất định phải tìm cách đáp lại những người đã giúp đỡ họ.
“Phu quân, xương này để làm gì vậy? Nhà mình đâu có nuôi chó con đâu.” – Chờ sắp xếp xong nồi niêu xoong chậu, vải vóc, trên bàn chỉ còn lại ba xâu kẹo hồ lô, một gói mỡ heo, cùng một đống xương lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT