Nàng làm quần áo cho người khác thì cầu kỳ, còn làm cho bản thân mình lại không bỏ ra nhiều công sức. Dù sao nàng thường xuyên làm việc dệt vải, không thường ra ngoài, có vài bộ quần áo có thể đi ra ngoài là được.
“Quyên Nhi, mấy ngày nay thảo dược kia chúng ta làm cũng không bán được bao nhiêu? Lần này nhị ca lại phải đi làm công ngắn hạn kiếm tiền, muội lại đi làm quần áo mới cùng nhị tẩu, thế này thì có thích hợp không vậy?” Dư Liễu biết hai ca ca của nàng ta đi nơi rất xa làm công ngắn hạn mới kiếm được chút tiền mang về. Như đại tỷ Dư Hương Hương, nàng ta gả đi cũng không được mặc quần áo mới. Nhà các nàng không phải kiểu người có tiền, chẳng qua chỉ làm chút công việc cực khổ kiếm sống mà thôi.
Dư Quyên tận tình khuyên bảo: “Liễu Liễu tỷ, tỷ phải biết rằng cả đời người con gái, chuyện như vậy cũng chỉ có một lần, đương nhiên là không thể chậm trễ. Tỷ yên tâm, chờ tỷ xuất giá rồi, ta cũng sẽ kiếm tiền để cho tỷ mặc quần áo đẹp như vậy.”
Dư Liễu rất dễ dàng bị Dư Quyên thuyết phục. Hai chị em nói chuyện ở phía sau nhà. Dư Liễu bị Triệu thị kêu đi thái rau, Dư Quyên đi ra ngoài đón khách. Nàng ta mồm mép linh hoạt, biết lấy lòng người khác cho nên Triệu thị cũng rất tự hào vì đứa con gái này. Hơn nữa, tính tình Triệu thị ôn nhu, rất nhiều cô bác thân thiết ở trong thôn đều tới giúp đỡ. Chân ma ma nói với Triệu thị: “Hai đứa con gái cô sinh ra đều tốt, tốt hơn Mai Nhi nhiều. Nhưng đứa con lão đại nhà các cô sinh ra kia cũng thật lợi hại, thế mà lại đính hôn được với tiểu thư nhà họ Chung.”
Nghe lời khen con nhà người khác, Triệu thị chua xót trong lòng. Nhưng trước nay tính tình bà hiền dịu, đang chuẩn bị phụ họa vài câu, người đằng trước nói chi thứ ba nhà họ Dư quay về rồi. Chân ma ma vừa nghe Trương thị trở về, buông xuống con cá đang cạo vảy trong tay, bà ta thân thiết với Trương thị hơn Triệu thị nhiều. Triệu thị là một người hỏi ba câu không biết nổi một câu, mà Trương thị lại người có chủ kiến, có thể đưa ra ý kiến.
Ông ba Dư dẫn theo Trương thị và Dư Dung đi xem căn phòng trước. Phòng bếp đã được dựng lên rồi. Đằng trước ngoại trừ chưa có trần nhà, tất cả đều sắp làm xong. Trương thị cười nói: “Vậy là tốt rồi, mua thêm chút ngói, năm nay đã có thể quay về đón tết.” Mặc dù nhà cũ to lớn, Trương thị cũng không muốn đi.
Dư Dung nhìn thấy căn phòng được làm rộng rãi, không nhịn được nói: “Nương, sang năm chúng ta nhất định phải sơn chút vôi cho nhà mới, để ca ca làm chút đồ dùng trong nhà, vào ở là xong rồi.” Đây mới là căn nhà trên ý nghĩa chân chính của bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play