“Cho nên mới nói chi bằng bây giờ chăn vịt đi, không chừng nhị ca dựa vào việc này còn cưới được một cô vợ.” Dư Dung như cười như không.
Dư Quyên thở phì phì không lên tiếng. Dư Dung trở vào phòng bếp. Trương thị trở về sớm như bình thường. Bà vừa trở về đã nhìn thấy nương tử tú tài ngồi trong phòng khách, vội vàng ngồi xuống đón tiếp. Dư Dung bận việc nửa ngày ở trong phòng bếp, bưng ra vài món ăn. Tuy nói còn kém hơn Trương thị nhiều, nhưng ở độ tuổi này của nàng, trong số những người mới bắt đầu học nấu ăn, nàng đã xem như tốt rồi.
Lúc nàng bưng món ăn quay lại, vừa hay nghe thấy Trương thị hỏi Dư Quyên: “Gần đây Hương Hương vẫn tốt chứ?”
Dư Quyên biết Trương thị hỏi lời này chỉ e là đang cười chị gái nàng ta, nàng ta bèn tức giận nói: “Rất tốt.” Trương thị còn chưa nói chuyện, nàng ta lại nũng nịu với nương tử tú tài ở bên đó: “Lâm thẩm, chúng ta cơm nước xong thì đi thôi!”
Đây vẫn là lần đầu tiên Trương thị bị con cháu chọc giận, nhưng nếu đi so đo với nàng ta, ngược lại làm cho chính mình giống như người chuyên đi kì kèo so đo với trẻ nhỏ ở trong mắt nương tử tú tài, tính cách hẹp hòi vậy. Nhưng nếu không so đo, chỉ e bà khó có thể nuốt trôi cục tức này.
Dư Dung vẫn luôn một lòng với mẹ Trương thị. Nàng không nói gì, sắc mặt trở nên không tốt lắm: “Quyên Nhi, có người nói chuyện với trưởng bối như muội sao? Chúng ta nấu cơm làm đồ ăn cho muội, chẳng lẽ chúng ta lại sai sao?”
Dư Quyên trả lời lại một cách mỉa mai: “Được rồi, Dung tỷ, giờ lại nói cái gì mà trưởng bối, chính tỷ còn không phải tranh cãi với nãi nãi sao.”
Lúc này Dư Dung mới xem như muốn cùng Dư Quyên xé rách mặt: “Thì sao, ai nói nương ta thì ta đều sẽ cãi nhau với người đó. Đừng nói là nãi nãi, ngay cả muội, không phải vừa rồi ta đã nói muội rồi sao. Nếu muội cảm thấy nương ta không đáng tôn trọng, vậy thì đi đi. Ta chưa từng thấy loại người lấy oán trả ơn như muội, ngẫm lại xem lúc nương của muội nằm trên giường, là ai cho nhà các muội vay tiền?”
“Phi, ta không ăn nữa…” Dư Quyên tức giận chạy ra ngoài. Nương tử tú tài thấy Dư Dung miệng lưỡi sắc bén như vậy, trong lòng có hơi e ngại, rốt cuộc không dám ở lại nữa. Bà ta cũng chạy ra ngoài theo Dư Quyên, khi đi ra ngoài còn nói: “Ta đi xem Quyên Nhi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play