Thì ra Tô tiểu thư cũng đã đính hôn với người ta, vốn là công tử chi thứ ba của nhà họ Ngô. Tính tình Tô tiểu thư thoạt nhìn như rất nóng nảy, thật ra lại là kẻ ba phải không có chủ kiến nhất, lại cứ đã nói chuyện với giọng rất to: “Mùa thu sang năm là chuyện tốt của ta, ước chừng chuyện tốt của ngươi cũng gần đó hả?”
Sa tiểu thư là một người có tính tình rất tốt, lúc nói chuyện đều luôn mỉm cười. Nhưng trong mắt những người bên cạnh, người như vậy vẫn có chút khoảng cách. Nàng ta và Đường tiểu thư ở một bên góp vui: “Hai người các ngươi thật không biết xấu hổ lại nói tới chuyện này à? Nếu thiếu vải gì, chỉ cần tới tìm ta, ta chờ khi cha ta đi phủ Lâm An là có thể mang về cho các ngươi.”
Đường tiểu thư như cười như không: “Ta lại không cần, đã có hết rồi, chỉ có vị này e là cần dùng thôi.” Nói rồi, nàng ta chỉ chỉ vào Tô tiểu thư. Nàng ta lại nói với Dư Dung: “Cửa tiệm kia của nhà các cô thứ gì cũng có, ta chỉ lo tìm các cô là được rồi, cái gì cũng có thể lấy được.”
Lúc này, Dư Dung mới biết Đường tiểu thư này thật sự không dễ chọc. Thảo Phố tuy là một trấn lớn, nhưng bởi vì hàng hoá trong tiệm tạp hóa của Dư Tùng đều đầy đủ, rất nhiều chủng loại, làm ăn ngày càng phát đạt, khó tránh khỏi sự xa lánh của những người làm ăn kinh doanh khác. Trước đó vài ngày, Dư Tùng còn mời bọn lưu manh ở trấn Thảo Phố ăn cơm, đưa tiền bảo hộ, có thể nói là hạ thấp mình. Kinh doanh càng phát đạt rực rỡ hơn, người ta sẽ không thấy sự vất vả và dụng tâm của ngươi, chỉ cảm thấy ngươi cản mất đường của bọn họ. Nhưng Dư Tùng thường ngày biết cách làm người, Trương thị lại người không sợ trời không sợ đất, mới làm một vài người nhìn thôi đã thấy sợ.
Những lời này của Đường tiểu thư dường như muốn cho Dư Dung tranh cãi với Sa tiểu thư, nhưng Dư Dung cũng không mắc mưu: “Mở rộng cửa làm ăn buôn bán sao có thể đẩy khách ra ngoài, chỉ cần Đường tiểu thư thích đến, tất nhiên là có thể.” Dư Dung lại nói với Sa tiểu thư: “Gần đây ta muốn làm hoa cài đầu cần chút lụa mỏng, nhưng cũng không nhiều lắm. Nếu có thể, cô cắt cho ta một thước thì thế nào?”
Sa tiểu thư cũng là người khôn khéo, vội vàng tiếp lời. Đường tiểu thư âm thầm cắn răng nhưng rồi cũng đành nhịn xuống.
Đều là con gái nhà buôn bán, đám con gái đều nói chuyện nhiều về việc kinh doanh buôn bán. Chung tiểu thư âm thầm mất kiên nhẫn, còn phải đáp lại, nhưng nàng ta cũng rất biết kiềm chế, đứng dậy nói chuyện: “Sắc trời không còn sớm nữa, ta vốn định ở lại lâu chút nói chuyện với các tỷ muội, chỉ sợ ban đêm giới nghiêm rồi sẽ không ổn. Lúc nữa ta chuẩn bị cho mọi người một ít quà nhỏ, mọi người chỉ cần lo mang về nhà là được.”
Chờ sau khi Dư Dung lên xe, Quý Song Nhi gấp gáp không đợi được nữa mở ra. Đồ vật nàng ta nhận được là món váng đậu hoàng kim hôm nay nàng ta đã ăn nhiều nhất, ngoài ra còn có một cái túi thơm hương bạc hà. Món đồ Dư Dung nhận được rất đẹp, cũng là một cái túi thơm, lại có thêm một hộp nhỏ đựng lá trà. Hộp đựng đồ ăn kia có hình dáng mà các nàng chưa từng nhìn thấy.
Dư Dung thở dài: “Nhà họ Chung quả là thâm tàng bất lộ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play