Nhà họ Ngô là nhà địa chủ lớn, nếu con gái nhà mình có mối quan hệ tốt với người nhà họ Ngô, tới lúc đó muốn mua ruộng đất cũng sẽ không bị lừa. Thế nên Trương thị mới đối đãi khác với Ngô Từ Nhu như thế.
Đợi tới lúc Dư Dung quay lại, Dư Quyên đang ngồi trước khung thêu, không biết nhìn cái gì. Dư Dung tỉnh bơ đi tới, lấy vải màn che khung thêu đi: “Quyên Nhi, nghe nói muội đang học chữ với Lâm phu tử à?” Dư Dung tùy tiện tìm chút chuyện để nói, Dư Quyên lại thấy kì lạ. Lẽ nào Dư Dung thích Lâm Tử Du, nàng ta bèn nói: “Ta học chữ với Tử Du ca ca.”
Vừa nghe thấy Tử Du ca ca, Dư Dung không khỏi cau mày lại. Tới cả Dư Mai tương đối thích nói chuyện cười đùa với đàn ông cũng sẽ không gọi như thế. Mặc dù bọn họ đều là những cô gái nông thôn nhưng thanh danh của các cô gái cũng rất quan trọng. Đời này Dư Dung dự định sẽ dựa vào quy củ này, chưa từng nghĩ tới những chuyện quỷ thần kinh thiên động địa. Vì thế, nàng không tránh khỏi nói thêm với Dư Quyên vài câu: “Quyên Nhi, không phải ta nói muội, muội là một cô nương, gọi ca ca cái gì. Mặc dù chúng ta không phải gia đình thư hương, nhưng dù sao thì nam nữ cũng có cách biệt.”
Dư Liễu bị dọa không dám lên tiếng. Nàng ta vẫn quen thói như thế, giọng nói chuyện thì lớn nhưng tính cách lại ba phải. Dư Quyên hừ lạnh một tiếng: “Xem Dung tỷ nói kìa, gia đình nông hộ chúng ta nào có chú trọng gì chứ.” Nàng ta lại càng chắc chắn Dư Dung thích Lâm Tử Du, trong lòng cực kì không thích.
Nói chuyện chẳng hợp nhau thì nói nửa câu cũng ngại nhiều. Đợi tới khi Trương thị nấu cơm xong gọi các nàng tới ăn cơm, chỉ có mỗi Dư Liễu nhìn chằm chằm vào thịt Trương thị làm. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Triệu thị, Dư Liễu vẫn hơi dè dặt một chút. Trương thị xới cho mỗi người một bát cơm, ông ba Dư và Dư Nhị Lang gắp thức ăn. Vì Dư Tùng phải trông coi cửa hàng nên không về, Trương thị hỏi hắn một câu, hắn cũng không nói thêm một chữ. Dù sao thì Dư Tùng cũng là người lớn chống đỡ cả gia đình. Trương thị định về nhà, làm nhà mua đất rồi lại bàn chuyện hôn nhân của Dư Tùng.
Đợi ăn cơm xong, các nàng vội vã lên đường nên nói từ biệt trước. Trương thị còn nhờ người mang mấy gói điểm tâm đưa cho các nàng mang về chia cho đại phòng. Trên đường trở về, Dư Quyên nói với Dư Liễu: “Chắc chắn là Dung tỷ thích Tử Du ca ca, muội nhìn xem vừa rồi Dung tỷ còn bảo ta đừng gọi là Tử Du ca ca đó.”
Thả ngựa sau pháo chính là chuyên môn của Dư Liễu, mà miệng của Dư Liễu càng độc hơn: “Dung tỷ béo như thế, đừng nói là Lâm Tử Du, kể cả đàn ông trong thôn chúng ta có ai coi trọng chứ. Tính tình của nàng ta lại kì lạ, tỷ chỉ nói một chút về phối màu của nàng ta thôi thế mà nàng ta đã tức giận rồi, thật sự là mắc ói.”
Lời này Dư Quyên rất thích nghe: “Đừng nói Dung tỷ như thế, chút tay nghề đó của tỷ ấy vẫn giậm chân tại chỗ, ta thấy sau này cũng chẳng có thành tựu gì hết.”
Lúc trưa Dư Dung đã ngủ trưa một giấc, thức dậy thêu thùa một chút, tới khi trời tối đen mới đi ngủ. Nàng lấy y phục lúc trước ướm thử lên người mình một chút, rộng ra mấy ngón tay, nhưng vẫn rất béo. Dư Dung kéo kéo hai má mình, âm thầm bảo bản thân phải cố gắng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play