Bé đi tìm lão thái gia rồi lén lút ngồi nghe bên cửa sổ nơi Ngô Đạt đọc sách mấy ngày, mới dám nhắc tới việc bản thân muốn đọc sách. Ngô lão thái gia tự lăn lộn trong khoa cử nên có hy vọng cực lớn đối với thế hệ sau. Ngô Tương thì thông minh lại hiểu việc, vươn lên tiến tới, nhỏ như thế đã biết tự mưu tính cho mình, chắc hẳn sau này sẽ không kém được.
Lại một năm trôi qua, Tiểu Ngô Tương đọc sách rất tốt, thường hay nhận được sự khen thưởng của lão thái gia và tiên sinh, thế nên nhà họ Chung đề xuất hai nhà đính hôn. Đây là lần đầu tiên Ngô Tương nhìn thấy tiểu cô nương của nhà họ Chung kia. Hắn đọc sách rồi cũng biết được thành thân là chuyện gì, đối diện với tiểu muội muội xinh đẹp như thế, Ngô Tương cũng rất vui vẻ.
Trong tiếng cười lén lút của đám người lớn, Ngô Tương đưa Chung tiểu thư ra ngoài chơi, hắn lấy cái còi mà mình yêu thích nhất ra: “Chúng ta thổi còi chơi cưỡi gà trống nhé.” Hắn còn đặc biệt bảo Đinh ma ma tìm hai con gà trống oai phong hùng dũng nữa. Lúc trước Ngô Đạt khóc lóc muốn chơi với hắn hắn còn không chơi cùng đâu đấy nhé.
Chung tiểu thư lại kinh sợ mà khóc lóc chạy đi. Ngô Lưu thị khó tránh khỏi tức giận quở mắng hắn một trận, Ngô Tương cũng không muốn quan tâm tới tiểu muội muội yếu ớt này nữa. Trong quá trình trưởng thành của hắn, vượt hơn hẳn mọi người một bậc chính là việc quan trọng nhất. Theo tuổi tác càng ngày càng lớn thì Ngô Tương nhận thức được chỉ cần bản thân mình thành danh thì mới có thể có chỗ đứng trong trời đất được.
Trong đám bạn học của hắn, có tiểu cữu tử tương lai là Chung thiếu gia, càng có thêm bạn tốt là Dư Phụng. Nhất là hắn thân với Dư Phụng nhất, vì hắn ta đôn hậu, thành thật hoàn toàn không tính toán được mất, so với nhà họ Chung đa lụi bại sa sút thì điều Ngô Tương coi trọng nhất chính là phẩm hạnh của con người. Nhưng hắn lại nhìn sai hết lần này tới lần khác. Người đọc sách đôn hậu thành thật kia mà lại ở chung với vị hôn thê tương lai đến từ Lâm An của mình. Ngô Tương rất chấn động kinh hãi, nhưng hắn biết chuyện gì cũng thế, không thể nào xuất phát từ một phía được. Hắn chắc chắn cầm lên được thì hạ xuống được, sau này mới có thể có tương lai tiền đồ tốt hơn.
So với việc kết thân không thành với nhà họ Chung, điều Ngô Tương lo lắng nhất vẫn là sự nghiệp học hành của mình. Vì mẫu thân Ngô Lưu thị muốn có thể diện khi chuẩn bị đồ cưới cho muội muội nên tiền của chi trưởng đã bị tiêu gần hết rồi. Nhưng hắn phải đọc sách mà tiền dùng mua sách đều bị Ngô Lưu thị lấy đi rồi. Đây thật sự là chuyện quá buồn cười.
Hắn hết cách, chỉ có thể cùng người ta đi Tây Bắc coi ngựa, đồng hành cùng hắn lại có một vị em họ cùng trấn của Dư Phụng là Dư Tùng đi cùng. Vị em họ này trông có vẻ hùng dũng hơn người,hoàn toàn không giống Dư Phụng. Chuyến đi Tây Bắc này mặc dù có nguy hiểm tới tính mạng nhưng có thu nhập phong phú, khi về tới nhà không ngờ muội muội Ngô Từ Nhu lấy mình ra để nịnh hót hầu phu nhân. Cưới nha đầu bên cạnh hầu phu nhân làm vợ, chuyện như thế này mà nàng ta cũng làm ra được. Chuyện này không phải là đang vả vào mặt hắn à? Hắn chuẩn bị thi khoa cử nhập sĩ xong xuôi hết cả rồi, lại không phải là muốn dựa dẫm vào hầu phủ gì đó kia. May mà Ngô Vinh lập tức muốn tới đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play