A Mộc cao lên một chút, thời gian và không gian cũng không cắt đứt được sự nhớ nhung dành cho nhau của họ đặc biệt là mấy người Dư Dung vừa về kinh thành A Mộc đã qua.
“Dung Dung chúng ta đi nướng thịt đi, con làm một bọc gia vị, vị tê cay mà bá bá và người thích ăn.” A Mộc rất đắc ý nói.
Dư Dung vui vẻ nhận lời, ba người ở trong vườn nướng thịt ăn, ánh lửa chiếu lên gương mặt Dư Dung, trong lòng Ngô Tương khẽ động: “A Dung thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, ta còn cảm thấy chúng ta mới thành thân không lâu.” Cũng không phải nói hắn nói ngọt hay là thế nào chỉ là thật sự cảm thấy không biết có phải cảm thấy khi ở cùng với Dư Dung quá thoải mái hay không, cho nên cảm thấy ngày tháng trôi qua rất nhanh.
“Ở trước mặt trẻ con nói những chuyện này làm gì...” Dư Dung đánh hắn.
Ngô Tương lại nhìn A Mộc cười nói: “Mau tìm người bế nó về đi, ngủ luôn rồi, chúng ta đi đến một nơi nữa.” Sau khi A Mộc được người hầu bế đi Dư Dung liền bị Ngô Tương kéo đi.
Dư Dung thắc mắc: “Đi đâu?”
Ngô Tương bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa đi đến bên sườn núi nhỏ, trời bắt đầu sáng, Ngô Tương vui mừng chỉ mặt trời từ từ nhô lên: “A Dung mau nhìn đó là mặt trời mọc.” Dư Dung thuận thế dựa người vào lòng hắn, nói thầm, nơi có chàng chính là ánh sáng mặt trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play