Vân Khê quận chúa nhìn nhận rất thấu đáo, không hy vọng con gái mình có nhược điểm nào để người khác bắt được, cho nên hiện tại hai nhà kết thông gia rồi lại càng khách sáo hơn trước nhiều.
Đều kết hôn chưa được nửa năm, Đậu Khấu đã trở về nhà mẹ đẻ không biết bao lần, mà Niên Hoa lại chỉ về có một lần. Không thể không nói, mặc dù Niên Hoa có ham hư vinh một chút, nhưng nàng ta chấp nhận trả giá để giữ vững địa vị. Con gái lớn tuy sống thoải mái, nhưng nếu không có thay đổi thì sau này sớm hay muộn cũng sẽ bị người chê trách. Mặc dù quan hệ giữa hai nhà họ Vệ và nhà họ Ngô tốt đến đâu thì có một số việc cũng rất khó để nói rõ ràng.
Ngô Tương trở về thì thấy Dư Dung ngồi ăn cơm một mình: “Con dâu đâu?”
Dư Dung cười nói: “Ta cho con bé về nhà mẹ đẻ rồi. Lần này Kính Thiên đi xa nhà, ta thấy tâm trạng con bé không thoải mái nên cho con bé về mấy hôm. Dù sao có ở lại cùng ta cũng sẽ rất buồn chán.”
Ngô Tương nhíu mày: “Việc này quả thực không ổn lắm, làm gì có chuyện hai ba hôm lại chạy về nhà mẹ đẻ như vậy được.”
Dư Dung lại cảm thấy không có vấn đề gì, còn an ủi hắn: “Chàng hãy nghĩ đến việc Vệ lão đệ và quận chúa hiện ở nhà rất cô đơn lạnh lẽo, để cho con bé về với họ cũng tốt mà.” Vốn dĩ nàng rất khoan dung về vấn đề này với Đậu Khấu, tuy không như người khác nói là đối xử tốt như con ruột, nhưng đối xử thật lòng, không để nàng ấy ở gia đình này cảm thấy bản thân chỉ là một người xa lạ.
Hai người ăn cơm xong, Ngô Tương đưa Dư Dung đi câu cá. Hai người cùng trải qua thế giới riêng đương nhiên rất thoải mái. Hai người dựa đầu vào nhau nói chuyện. Ngô Tương xin lỗi: “Trước kia ta rời xa nhà, nàng cũng như vậy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT