Kính Du vốn còn nhỏ nhưng con của Lâm thị rất ham ăn, chỉ chú ý đến bản thân. Trái lại Kính Liễn rất có dáng vẻ của anh cả, lúc nhỏ lại có quan hệ rất tốt với Kính Thiên nên giúp Kính Du gắp thức ăn. Ánh mắt Tô thị tối đi, đứa con trưởng này từ nhỏ đã không thân thiết với nàng ta, thà rằng gắp thức ăn cho người ngoài cũng mặc kệ đệ đệ của mình.
“Kính Du đến chỗ nhị bá này.” Ngô Khôn không có con, lại luôn cảm thấy con trai của Ngô Tương đứa nào cũng tốt, cho nên nhìn thấy Kính Du ăn cơm bèn gọi bé tới.
Kính Du nhìn Ngô Tương, thấy hắn gật đầu mới đến bên cạnh Ngô Khôn. Ngô Khôn ôm bé lên ghế dài, thấy Kính Du cùng tuổi với con mình mà lại cao hơn một chút, vì thế tò mò hỏi: “Bây giờ mỗi ngày con vẫn đánh quyền sao?”
“Vâng ạ, sư phụ con rất nghiêm, cha con cũng không xin cho con. Mỗi ngày con đều phải luyện võ. Sư phụ nói con nhỏ tuổi để cho con đứng trung bình tấn hoặc đánh quyền.” Kính Du còn gắp một phần rau tể thái xào gần bé nhất vào bát Ngô Khôn. Ngô Khôn vốn đang không biết đang nghĩ cái gì bị nhóc con này hấp dẫn.
Sau khi ăn xong, Dư Tùng và Tuyên thị với hai vợ chồng Dư Dung về phòng nói chuyện. Dư Dung nói đến chuyện xây tường. Chi trưởng được phân cho nơi lớn nhất như chỗ Ngô lão thái thái ở trước đây cũng thuộc về chi trưởng, phòng bếp v.v... đều phải xây lại. Dư Tùng nói thẳng: “Ta quen một thợ thủ công làm được nhiều kiểu cũng rất tốt, chỉ xem bọn muội muốn làm thế nào thôi.”
Ngô Tương và Dư Tùng nói về chuyện thiết kế, nhà tổ chắc chắn phải giữ lại. Dư Dung dẫn Tuyên thị vào phòng nói chuyện. Tuyên thị hỏi: “Ta thấy bọn muội phải để lại một người trông nhà, đại tẩu nhà bọn muội kia không phải là người đứng đắn gì.” Thấy trống nhiều phòng như vậy, Tuyên thị chắc chắn không tin trong lòng Lâm thị không có ý gì.
“Ta định để Trương ma ma lại. Lão nhân gia cũng lớn tuổi rồi, bây giờ Thu Đồng lại có thể một mình đảm đương một phía, đúng lúc cho bà ấy ở lại dưỡng lão. Bình thường tẩu tử cũng chăm sóc một chút. Cha chồng cho chúng ta một ngọn núi, đại tẩu còn không hài lòng. Nàng ta như vậy ta cũng không yên tâm để nàng ta coi nhà giúp ta.” Vốn dĩ Ngô lão gia chỉ cho một ngọn núi nhưng Lâm thị quá keo kiệt, Ngô lão gia bất mãn, cho nên cho Kính Thiên hai gian cửa hàng riêng trong tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play