Lâm thị nghĩ vậy nhưng không nói trước mặt Dư Dung mà về nhà phàn nàn với Ngô Thông: “Ta biết tam đệ muội lúc nào cũng bụng dạ hẹp hòi, nàng ta không giúp thì thôi đi. Chàng nói chuyện với tam đệ, để hắn giới thiệu cho Nữu Nữu nhà chúng ta một người, ít nhất cũng phải là người có chức quan nhỏ ở Hồ Dương.”
Ngô Thông vội vàng nói: “Nàng không phải không biết lão Tam xem thường ta ra sao mà còn muốn ta đi xin hắn.” Đúng vậy, Ngô Thông hắn ta nhát gan, lúc chống trả thổ phỉ sợ mất mạng. Nhưng con người phải có sở trường mới được, rõ ràng là Ngô Tương biết cưỡi ngựa luyện kiếm sao cứ phái mình lên? Nhưng Ngô Tương thờ ơ với người ca ca này từ lâu, coi thường hắn ta, thà dẫn theo Ngô Vinh diễu võ dương oai cũng không muốn dẫn hắn ta theo. Anh em như vậy sẽ giúp hắn ta sao?
Trên thực tế, tính cách Ngô Thông giống Lâm thị, đều là kiểu người ta không có bản lĩnh nhưng các ngươi có bản lĩnh, vậy có được chỗ tốt thì không thể quên ta. Nhưng hai người này bình thường đối diện với mọi người lại là kiểu lòng tự trọng rất mạnh, chuyện gì cũng làm ra được còn không cho người ta nói. Lâm thị gấp gáp nói: “Khinh thường cái gì? Tam đệ có nhìn thẳng người ta bao giờ? Tính cách hắn là như vậy. Hai huynh đệ làm gì có chuyện thành thù sau một đêm. Nếu không Nữu Nữu nhà chúng ta sẽ ít của hồi môn hơn Xuyến Nương nhiều rồi, xuất giá cũng thua con bé, vậy còn sống nổi không đây?”
Đừng thấy Xuyến Nương nhỏ tuổi hơn Nữu Nữu, nhưng Xuyến Nương có cha mẹ tài giỏi, lại là con gái duy nhất, hiện nay mới có sáu bảy tuổi đã có người đến cửa làm mai. Tiền thị lấy chuyện này chế giễu nàng ta. Đừng thấy bên ngoài nàng ta không để ý nhưng trong lòng sao có thể không để bụng được?
Ngô Thông vẫn im lặng. Lâm thị kiên quyết lấy ra hai trăm đồng tiền từ trong túi tiền đưa cho Ngô Thông: “Chàng cầm lấy đi mua chút đồ ăn ngon về mời Tam đệ đến ngồi chơi một chút.”
Bị ép chẳng còn cách nào, Ngô Thông chỉ đành đồng ý. Thực ra chi trưởng bọn họ rất ít cơ nghiệp. Ngô lão gia đối xử với hai người con trai giống nhau, nhưng Ngô Thông biết Ngô lão gia vẫn xem trọng Ngô Tương hơn. Hắn ta thường nghe lén đầy tớ bên cạnh Ngô lão gia từng nói chỉ cho hắn ta một trăm mẫu ruộng, còn lại đều cho Ngô Tương. Dựa vào cái gì? Nhưng Ngô Thông không dám nói với Ngô lão gia, hắn ta không phải là người không an phận như Ngô Tương.
Đương nhiên Ngô Tương nghe nói Ngô Thông muốn mời hắn ăn cơm, không có hứng thú: “Từ chối đi, nói ta có chuyện phải ra ngoài.” Hắn quả thực rất bận, phải chuẩn bị lên kinh sớm, còn phải đưa Kính Thiên đi đến chỗ Hứa viện trưởng trước. Sợ Kính Thiên không quen với hoàn cảnh, hắn còn phải đợi thu xếp ổn thỏa cho con trai mới quay về. Hắn không muốn lãng phí thời gian với Ngô Thông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play