Bây giờ vào lúc này tìm vú nuôi cực kỳ khó, nhưng Thu Đồng và Quý Nhi dù sao cũng là quản sự, bình thường tiếp xúc với nhiều người nên nhanh chóng mời được.
Nhìn em bé nhỏ uống sữa Dư Dung mới yên tâm, lúc Dư Quyên thức dậy đã là ba ngày sau rồi. Biết được mình sinh một con trai, nàng ta còn cực kỳ vui vẻ còn lấy tên là Ngô Thủy Dong. Dư Dung cũng cạn lời luôn rồi, vốn dĩ tên nàng với Ngô Vinh đã đồng âm rồi, bây giờ lại đồng âm với thằng nhóc này của Dư Quyên nữa.
Vương Tuyết không nhìn nổi nữa: “Quyên Nhi, cô không biết đánh vần à? Có ai lấy tên như thế không?”
Dư Quyên khoát tay, chỉ nói: “Thế thì gọi là Văn Cường đi.” Dư Quyên còn nhớ cha nàng ta ở kiếp trước thích nhất là nhân vật Hứa Văn Cường trong phim Bến Thượng Hải.
Dư Dung đương nhiên biết đây là có ý gì, nhưng nàng không thể nói thẳng ra được, ngược lại Vương Tuyết lại bĩu môi thấy thật kỳ lạ. Nàng ấy cũng mới hết ở cữ mấy tháng, Dư Dung cũng không giữ nàng ấy lại: “Muội mau trở về đi, ta không giữ muội nữa đâu, nhưng cái chân giò hun khói này thì phải mang về.”
Vương Tuyết cười nhận lấy, nàng ấy cũng không khách sáo với Dư Dung, vì nàng ấy biết Dư Dung là nghiêm túc.
Sau khi Dư Quyên khỏe lại thì phạt quỳ Tập Nhân, lại còn dùng tay tát cho Tập Nhân bị thương ở mặt, vì bị thương ở mặt nên Dư Dung cũng không ngồi yên nữa: “Bây giờ muội đang trong tháng không nên nóng ruột, tứ đệ sắp về rồi, cần gì phải làm khó coi như thế chứ? Tập Nhân hầu hạ muội cũng tính là cẩn thận cần cù, giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, đám người hầu cũng đang nhìn cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT