Giống như hai phu thê đang sắm vai Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài vậy đó, tâm trạng của Ngô Tương cũng tốt hơn rất nhiều.
Dư Dung làm nũng với hắn: “Mau lên giường đi, ta phải ôm chàng ngủ.” Thật ra nàng dùng một cách khác để khuyên giải hắn. Tuổi tác của Ngô Tương đang trẻ mà đã có tóc bạc rồi, đó là do bình thường vất vả quá, uống thuốc bổ cũng không có tác dụng, chỉ cần tâm trạng thả lỏng ra chút là được. Nhưng Dư Dung cũng biết nếu nàng ở địa vị này của hắn, không chừng còn lo âu hơn. Ngô Tương đã làm tốt lắm rồi.
Ngô Tương lần đầu tiên buông thả bản thân nằm lên giường, hai vợ chồng yên ổn ngủ một giấc.
Mặc dù Kính Thiên mới mười tuổi nhưng dù đi đâu Ngô Tương đều đưa bé đi cùng. Vì thế nên mặc dù tuổi của bé còn nhỏ nhưng làm việc còn được hơn cả người lớn nữa. Bởi vì bây giờ không tìm được lão sư thế nên Ngô Tương đích thân dạy con. Không dễ dàng gì hai người mới ăn cơm ở nhà, Dư Dung đang múc canh cho Ngô Tương thì Uyên Ương vội vàng tới.
Dư Dung hỏi: “Sao vội vàng thế?” Dư Quyên mang thai cũng mới bảy tháng thôi, không phải lúc sinh mà.
Uyên Ương vội vã nói: “Tam phu nhân, phu nhân nhà chúng em sắp sinh rồi.”
Ngô Vinh còn ở bên ngoài chưa về nhà. Dư Dung chỉ có thể gọi Thu Đồng mời Trương ma ma tới đỡ đẻ, vì Trương ma ma từng đỡ đẻ mấy lần rồi nên kinh nghiệm dày dặn. Dư Dung vừa đi vừa hỏi Uyên Ương: “Có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại sắp sinh rồi?” Hôm qua Dư Dung còn tới thăm Dư Quyên, thấy nàng ta dưỡng thai cũng tốt mà nhỉ, còn rất vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT