Mặc kệ nói như thế nào biểu muội Tôn Vân Vân cũng không có ý xấu, chỉ là tất cả mọi người đều đã thành thân, khó tránh khỏi vì gia đình nhỏ của mình mà suy tính.
Dư Dung sinh được ba ngày mới nghe nói Tô thị phát động, nhưng Tô thị khó sinh, vô cùng may mắn là Tô thị sinh được con trai, lúc này mới khiến cho sắc mặt Viên thị dễ nhìn một ít. Thu Đồng đi qua chi thứ ba, không khỏi cảm thấy đau lòng cho chủ tử mình: “Ngũ phu nhân cũng thật may mắn. Tam phu nhân tự mình bế em bé giúp nàng ta, hơn nữa mời nhũ mẫu vào trong phủ. Nói là chờ ngũ phu nhân ra cữ sẽ để nàng quản gia.” Ở trong mắt Thu Đồng, nãi nãi nhà mình tốt hơn ngũ phu nhân nhiều, nhưng cái gì cũng phải tự mình làm.
Nhưng lời này Dư Dung cảm thấy hơi sai: “Chờ một chút, ngươi nói Tam thẩm tự mình mang con qua tự chăm sóc?” Cái này hình như không đúng, Viên thị thông minh như vậy làm sao lại uỷ quyền? Thì ra là vì vậy. Sau này đứa bé chỉ thân thiết với tổ mẫu không thích mẹ mình, Tô thị làm mẹ nhưng chỉ nghĩ tới chuyện muốn được cầm quyền, e là không nghĩ tới mặt này.
Thu Đồng cười nói: “Đúng vậy. Nha đầu hầu hạ ngũ phu nhân đầu đã đi nhận sổ sách, nói là chờ ngũ phu nhân ra cữ thì lập tức quản gia.”

Ngô Tương cũng không ở nhà. Bé tắm ba ngày chỉ có vài người trong nhà tụ tập ăn uống, Trương ma ma bèn nói: “Nếu chờ tam gia trở về, sau này cũng không thể làm đại thiếu gia chúng ta thiệt thòi, phải làm tiệc đầy tuổi thật lớn.” Dư Dung là người sinh chắt trai đầu tiên trong hàng cháu, ở trong gia đình nông thôn như Trương ma ma cũng phải bày tiệc rượu, huống chi là gia đình như vậy.
“Tất nhiên rồi, ma ma xem còn mấy tháng nữa phải về nhà rồi. Ta sợ bé còn quá nhỏ, bị gió thổi cũng không tốt.” Tỷ lệ chết non của trẻ con cổ đại rất cao, Dư Dung cũng không dám đùa giỡn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play