“Ta thấy người ở huyện Hồ Dương cũng không đắt, đúng lúc trong nhà cũng đang muốn chọn người, mua được sẽ đưa một người tới cho muội muội.”
Thoả đáng như vậy, Dư Dung thấy cảm động, nhưng vẫn muốn từ chối: “Sao không biết xấu hổ như thế được, chỗ muội thiếu người thì muội bỏ tiền ra mới đúng.”
Tuyên thị kiên quyết như đinh đóng cột, không để cho Dư Dung có cơ hội nói chuyện: “Năm đó trong nhà nếu không có muội muội thì cũng không có ca ca muội như ngày hôm nay. Bây giờ cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Đợi sau này cháu ngoại đi ra đời, thân thiết với hai chúng ta là được.”
Dư Dung lúc này mới nhận ý tốt của nàng ấy.
Sắc trời dần tối, lúc này Dư Dung mới sắp xếp chỗ ngủ cho hai vợ chồng, Thu Đồng bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Nô tỳ thấy đại nãi nãi nhà chúng ta là một người hiền hậu, còn thưởng cho nô tỳ hai mươi đồng tiền. Tốt hơn nhiều Chung thị trước kia, còn nói là người nhà quan, thật không biết xấu hổ.” Chung thị suốt ngày cầm một quyển sách giả vờ thanh cao, chẳng bao giờ được thấy một xu tiền trong tay. Thu Đồng cũng không phải tham đồng tiền này, chỉ là so sánh đã có thể nhận ra.
Dư Dung cười không nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play