Cỏ trong viện mọc rất nhanh, Dư Dung chỉ huy Thu Đồng và Quý Nhi nhổ cỏ. Thu Đồng biết chủ tử đang xem xét biểu hiện của mình, vì thế càng ra sức nhổ. Người hầu Chung tiểu thư mang tới đều đứng ở một bên, Dư Dung cũng không giận, trực tiếp nói với nha đầu hầu hạ Chung tiểu thư: “Nhanh đi giúp chủ tử của ngươi thu dọn đồ đạc, không phải nói hôm nay tam ca sẽ tìm được phòng à. Nếu chậm chạp, sẽ không tốt đâu.”
Tiểu nha đầu thấy Chung tiểu thư không nói gì thì cũng im lặng. Nàng ta là nha đầu nhà họ Chung dạy dỗ ra, biết quy tắc trong nhà họ Chung như thế nào, chủ tử không lên tiếng thì nô tỳ không dám tự tiện quyết định.
Trong buổi sáng, Dư Phụng đúng là đã tìm được phòng ở, nhưng hắn ta quần áo xốc xếch cả người ướt nhẹp, dáng vẻ chật vật nhếch ngác. Dư Dung cảm thấy kỳ lạ, Dư Phụng mới ngại ngùng nói hắn ta đã tìm được một căn phòng ngay chân núi, lúc trở về trượt chân ngã lộn nhào xuống rãnh nước. Haizzz, có đôi khi nhìn dáng vẻ này của Dư Phụng lại cảm thấy đáng thương, thế nhưng nhà nàng cũng không phải là nhà từ thiện.
Bọn họ đi rồi, Thu Đồng quét dọn căn phòng cách vách sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cô bé quét dọn xong mới qua phòng Dư Dung, nhỏ giọng nói: “Tam nãi nãi ta không dám giấu diếm nữa. Tam mợ quyến rũ cô gia nhà chúng ta, là thứ không ra gì, nhưng ta sợ ngài nghe xong sẽ tức giận, cho nên không dám nói.”
Nghĩ như vậy là đã thông suốt rồi, Dư Dung thở phào nhẹ nhõm. Chung tiểu thư này đúng là làm trò hề. Chung tiểu thư cũng biết cách quyến rũ dụ dỗ đàn ông, nàng ta thèm khát chồng người khác lại bất mãn với chồng của mình. Nhưng Ngô Tương muốn đuổi nàng ta đi, dáng vẻ không bị lung lay này mới là kết quả Dư Dung muốn nhìn thấy.
Bọn họ rời đi, Dư Dung mới được ngủ một giấc ngon lành, buổi chiều còn hào hứng mang theo Thu Đồng đi dạo phố, để Quý Nhi trông nhà. Bởi vì học sinh càng ngày càng nhiều, người tới làm ăn cũng rất nhiều. Có kẻ bán mì, bán sữa đậu nành đậu hoa, đủ loại, mọc lên như nấm. Nàng không bị nôn nghén quá nhiều, còn có thể ăn đồ ngọt. Bánh xốp giòn ở Lâm An rất nổi tiếng, có có nhân đậu đỏ, nhân đậu xanh, còn có nhân mè đen hoặc là nhân thịt.
Tiểu nhị dùng giấy dầu gói bánh lại vuông vức rồi lấy dây cỏ cột chặt, Thu Đồng xách theo ở phía sau. Dư Dung không bạc đãi người của mình, thấy có hương cao tốt các loại cũng mua một ít, không thể bởi vì mình mang thai mà lôi thôi nhếch nhác được. Như vậy vừa có lỗi với bản thân, vừa có lỗi với Ngô Tương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT