“Á——!!!”
Nàng ta đưa tay sờ lên mặt, một tiếng thét thê lương vang lên, điện thờ lập tức náo loạn.
…
Trời dần tối sầm lại, khí tức tử vong ngày càng nặng nề. Thế nhưng Thế Bối vẫn đóng cửa không ra, còn Tống Thính Nghiêm lại không hề sốt ruột, thậm chí chẳng hỏi Thế Bối đã nói gì với nàng.
Yểu Chi nhìn Tống Thính Nghiêm đang ngồi bên cửa sổ. Vì vết thương sau lưng, sắc mặt hắn tái nhợt đến gần như trong suốt, tóc đen buông lơi, càng khiến người ta mê hoặc. Nam sắc như thế, quả thật khiến người mê muội.
Nàng nghĩ thầm, nếu là các tiên quan khác hạ phàm, e rằng sẽ đau khổ không muốn thi hành nhiệm vụ. Thiên giới vốn nổi tiếng là yêu cái đẹp, khác hẳn với phong cách âm phủ âm u quái dị, cũng chẳng giống ma giới rực rỡ lòe loẹt — điều họ theo đuổi là nghệ thuật tinh mỹ.
Mà Tống Thính Nghiêm ở nơi này, chẳng khác nào báu vật hoàn mỹ, đến cả thiên giới cũng khó tìm ra được vài người như thế, vậy mà nhân gian lại có. Tuy với thân là nam tử có chút khiếm khuyết, nhưng cũng chẳng trách được — thiên hạ đâu có ai hoàn hảo, không thể gần nữ sắc cũng không phải lỗi của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT