Hắn của năm năm tuổi ngồi xổm trên mặt đất, nhìn điểm tâm vỡ nát rồi khóc rất lâu. Hắn che chở nó như báu vật, nhưng trong mắt người khác thì chỉ là thứ chẳng đáng giá gì.
Cùng là hoàng tử, cớ sao thế gian lại bất công đến thế?
"Điện hạ, điểm tâm nên ăn khi còn nóng, vị sẽ ngon hơn." Xương Ninh thấy hắn thất thần, nhẹ giọng nhắc.
Cơ Diệp Trần cắn một miếng, dù chỉ là nửa chiếc bánh, vẫn mềm thơm như vậy.
Những năm ở biên cương, chỉ cần có cơm ăn đã là may mắn, làm gì có thứ gì ngon thế này. Khi đói, đến cả vỏ cây cũng phải nhai.
Dựa vào ký ức kiếp trước, hắn biết lần này mình chỉ có thể ở kinh thành vài tháng, phải tranh thủ hưởng thụ những gì có thể.
Điện của Cơ Diệp Trần nằm ở góc xa nhất phía bắc trong hoàng cung, đi đến đâu cũng phải đi ngang qua khu vực này.
Ánh mắt trầm xuống, hắn chậm rãi bước từng bước, như thể mỗi bước chân đều vang lên tiếng rên rỉ, như thể mỗi bước lại có một người ngã xuống.
Đầu ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, khi đi hết một đoạn đường, lòng bàn tay đã ướt đẫm máu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play