Tiền trên người hắn thật sự không còn nhiều lắm, ăn hết cái sandwich này thì chẳng ăn được mấy bữa nữa, nhưng đây lại là chiếc sandwich thần kỳ có thể mang đến cho hắn nguồn linh cảm vô tận! Đầu tư ban đầu cũng là vì thu hoạch về sau! Để viết ra một tác phẩm hay, bất kể là tan hết gia tài hay làm bất cứ chuyện gì, hắn đều cam lòng!
Nghĩ đến đây, Á Luân hít một hơi thật sâu, quyết định đưa cho lão bản quầy hàng 10 đồng tệ:
“Xin cho tôi một cái sandwich!”
Chiếc sandwich rất nhanh đã được gói kỹ và đưa đến tay, Á Luân gần như run rẩy mở lớp giấy gói, để lộ chiếc sandwich bên trong.
Ngay khoảnh khắc mở ra, một mùi hương thơm nức đã lan tỏa, hắn không kìm được nuốt ực một ngụm nước miếng, rồi cẩn thận từng li từng tí đưa sandwich lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng ! “Không sai, chính là hương vị này! Hôm qua tình cờ nếm thử một lần rồi thì không tài nào quên được, nằm mơ cũng mong được ăn lại chiếc sandwich này! Thật sự là quá mỹ vị!”
Vị giác của Á Luân bị món ngon này xâm chiếm, hắn gần như muốn cảm động đến rơi lệ.
Mà một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, đại thúc Tom cùng Tiểu Bàn Tử thì liên tục gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng tình với lời của Á Luân.
Cũng bởi vì lời nói của Á Luân, xe bán đồ ăn nhỏ bất tri bất giác đã có thêm vài người xúm lại xung quanh.
Đa số bọn họ là những người đã biết đến sự tồn tại của quầy hàng này từ hôm trước, nhưng vì giá sandwich hơi cao nên còn do dự chưa mua.
Dù sao thì chiếc sandwich này cũng không hề rẻ, mà liệu có thể ngon đến mức nào chứ?
Bọn họ vẫn luôn có chút nghi ngờ về giá cả và độ ngon của chiếc sandwich này, nhưng lại bất giác bị lời nói của Á Luân làm cho động lòng.
Đây chính là Á Luân, nhà văn nghèo nổi tiếng nhất toàn hòn đảo đấy! Ngay cả hắn cũng sẵn lòng bỏ tiền ra mua sandwich, vậy thì nó phải ngon đến mức nào cơ chứ?
Tâm tư của mọi người bắt đầu dao động, quan sát một hồi, cuối cùng có người không nhịn được nhỏ giọng hỏi ra thắc mắc của phần lớn những người ở đó:
“Chiếc sandwich này thật sự ngon như vậy sao?”
Câu hỏi này vừa được đặt ra, xung quanh chợt im lặng trong giây lát, sau đó những người thính tai còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, rồi có người lên tiếng:
“Hôm qua tôi thấy ở đây náo nhiệt nên mua một cái sandwich, dù sao cũng chỉ là nếm thử một lần thôi, cùng lắm là không ngon thì tôu cho lão bản này vào sổ đen, sau này không ăn đồ của nàng nữa là được, nhưng không ngờ chiếc sandwich này lại ngon thật sự... Thử một lần là nghiện!”
Người này nói xong, nước bọt lại còn chảy ra! Hắn nhớ mãi không quên hương vị mỹ vị của chiếc sandwich, thế là hét lớn về phía An Ngộ:
“Lão bản, tôi muốn một phần sandwich!”
Đúng lúc này, Á Luân đã từ từ thưởng thức xong chiếc sandwich trên tay mình, còn quyến luyến không rời mà mút mút ngón tay, một lát sau đột nhiên mở bừng mắt, vừa hô vừa chạy về nhà:
“Tôi lại có linh cảm rồi!”
Được hai người cổ vũ, những người xung quanh không kìm được nỗi lòng rạo rực, nhao nhao tiến lên định mua một chiếc sandwich để nếm thử.
“Lão bản, tôi cũng muốn mua một cái sandwich!”
“Anh không phải nói anh sẽ không bao giờ mua sandwich ở đây sao?”
“Tôi, tôi đây không phải là muốn tự mình kiểm chứng xem chiếc sandwich này có thật sự ngon như lời bọn họ nói không thôi! Nếu như không ngon, tôi mới có lý lẽ để phản bác!”
“Anh thôi đi, anh chỉ đơn thuần là muốn ăn mà thôi!”
Nhiều người cùng lúc tiến lên, có người cẩn thận chỉ mua một chiếc sandwich để tự mình nếm thử, nhưng rất nhiều người sau khi thưởng thức một chiếc thì không thể dừng lại được, lại mua thêm mấy chiếc nữa để ăn hoặc mang về cho người nhà thưởng thức, dâu tây sữa xưa kia cũng bán được mấy bình.
Sau đợt khách này, số sandwich An Ngộ chuẩn bị chỉ còn lại 6 cái, sữa dâu tây còn thừa 2 bình, mà bây giờ mới chỉ là chín giờ rưỡi sáng mà thôi.
“Chào cô, xin hỏi ở đây có bán sandwich phải không?”
Một giọng nói rụt rè vang lên, An Ngộ ngẩng đầu nhìn lại, một em gái nhỏ nhắn với mái tóc màu trà, đeo kính đang đứng trước mặt.
Kinh nghiệm chơi game trước đây giúp An Ngộ nhận ra ngay cô ấy là Đa Lâm, người phụ việc ở tiệm hoa.
An Ngộ lập tức nở một nụ cười:
“Đúng vậy, cô muốn mua sandwich sao?”
“Đúng, tôi muốn mua ba cái sandwich.”
Đa Lâm nhỏ giọng nói với An Ngộ.
Nhìn An Ngộ thành thạo gói sandwich, Đa Lâm không khỏi lại thấy ảo não.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy quên chuẩn bị bữa sáng cho mình và cửa hàng trưởng Lộ Gia.
Cứ ngủ mê mệt là cô ấy sẽ quên, mãi đến khi Lộ Gia đói không chịu nổi mới nhớ ra chuyện này.
Mặc dù theo tính cách của Lộ Gia thì sẽ không trách mắng cô ấy nhiều, nhưng cô ấy cũng phải làm tốt công việc của mình mới được.
Đang suy nghĩ, An Ngộ đã gói xong ba chiếc sandwich đưa tới:
“Đây, sandwich của cô, tổng cộng là 30 đồng tệ.”
“Được, được.”
Đa Lâm vội vàng lục tìm đồng tệ trong túi tiền của mình, nhưng nhất thời không cẩn thận, đồng tệ từ trong tay trượt xuống, rơi loảng xoảng trên đất.
Đa Lâm ngẩn người một lúc lâu mới "A" một tiếng phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhặt tiền.
Roger và Y Ân đã sớm đến trường, chỉ còn lại đại thúc Tom một mình ở đó trông chừng quầy hàng.
Thấy hành động hấp tấp của Đa Lâm, đầu tiên là ông không còn gì để nói, sau đó cũng giúp nhặt những đồng tệ rơi trên mặt đất lên.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Đa Lâm nhận lấy những đồng tệ mà đại thúc Tom giúp nhặt, luôn miệng nói lời cảm ơn, cẩn thận từng li từng tí đếm đủ 30 đồng tệ đưa cho An Ngộ.
“Hoan nghênh lần sau ghé qua!”
Đa Lâm mang theo ba chiếc sandwich trở về tiệm hoa, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Tạp Mật Lạp ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp đang đứng trong tiệm, sốt ruột nói chuyện với Lộ Gia.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng cô ấy vào cửa, Tạp Mật Lạp liền im bặt, chỉnh lại trang phục rồi nhìn về phía cô ấy.
“Tạp Mật Lạp tiểu thư.”
Đa Lâm gật đầu chào cô ấy.
Tạp Mật Lạp là lão bản của tiệm bán quần áo trên hòn đảo nhỏ này, những bộ quần áo do chính tay cô ấy thiết kế rất được các nữ tính trên đảo yêu thích.
Mỗi thiếu nữ đều lấy việc sở hữu một bộ quần áo do Tạp Mật Lạp tự tay thiết kế làm vinh dự.
Mà bản thân Tạp Mật Lạp thì xinh đẹp vô cùng, không ít người trên đảo bất kể nam nữ đều thèm muốn thân hình ma quỷ và khí chất quyến rũ tự nhiên của cô ấy.
Nhưng cô ấy đã từ chối tất cả những người đàn ông cầu ái, từ chối không chút lưu tình, mọi người đều gọi cô ấy là "Tạp Mật Lạp xinh đẹp mà cao ngạo".
Nhưng Đa Lâm lại không cho rằng Tạp Mật Lạp cao ngạo như lời đồn của mọi người, bởi vì Tạp Mật Lạp thường xuyên đến tiệm hoa mua hoa, có lúc là một đóa hoa hồng, có lúc là một bó baby s breath, hôm nay thì là một bó hoa bách hợp.
Mặc dù Tạp Mật Lạp không nói chuyện với cô ấy, nhưng cuối cùng sẽ tìm Lộ Gia tâm sự.
Vừa rồi cô ấy còn nghe thấy Tạp Mật Lạp hỏi Lộ Gia xem chiếc váy mới của mình có đẹp không.