“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Đạt Liên Na vỗ vỗ ngực, “Cho tôi hai cái sandwich... Không, không, là ba, ba cái đi!”

Khi nói đến việc muốn ba cái sandwich, vẻ mặt Đạt Liên Na hiện rõ vẻ đau lòng.

An Ngộ nhanh chóng gói ba cái sandwich cho cô ấy, thuận tay nhận lấy 30 đồng tệ từ tay cô ấy, ánh mắt Đạt Liên Na cứ dán chặt vào mấy đồng xu đó, có chút lưu luyến không nỡ.

“Hôm nay sao cô lại tự mình mang Y Ân tới vậy?”

An Ngộ cười hỏi.

Đạt Liên Na thở dài nói:

“Còn không phải tại tiểu tử thối này cứ nhất định đòi ăn sandwich của cô, món khác đều không chịu ăn, còn có vị kia nhà tôi nữa, hôm qua gần như cả ngày chẳng ăn gì, lại còn kêu đói ầm ĩ, tôi liền đoán được anh ấy khẳng định cũng thèm cái sandwich này, tôu hết cách, đành phải đến sớm thôi, chứ không lẽ để bọn họ đói cả ngày à.”

Cô ấy vốn dĩ chỉ định mua hai cái sandwich, một cái cho con trai, một cái cho chồng, còn bản thân cô ấy thì sao cũng được, dù sao một cái sandwich cũng 10 đồng tệ, nhà cô ấy cũng không khá giả đến mức ngày nào cũng ăn như vậy.

Kết quả vừa đến quầy hàng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí từ những chiếc sandwich, bên cạnh còn có một thằng bé mập đang ăn từng miếng ngon lành, cô ấy bất giác buột miệng từ "hai cái" thành "ba cái".

Mặc kệ! Ăn cái sandwich này rồi cô ấy phải càng cố gắng làm việc hơn! Từ nay về sau, mục tiêu của cô ấy chính là kiếm đủ tiền cho cả nhà mỗi ngày ăn sandwich!

Đạt Liên Na cầm lấy sandwich, nhét cho Y Ân một cái, miệng thì nói:

“Nếm cho kỹ, đừng lãng phí nhé! Ăn xong cái sandwich này thì mau đến trường, chăm chỉ học hành đọc sách! Nếu kỳ thi nhỏ lần sau mà thi tốt, mẹ lại thưởng cho con ăn một lần nữa!”

Y Ân ôm khư khư cái sandwich, gật đầu lia lịa, chỉ đến khi Đạt Liên Na nói có thưởng thì mắt mới sáng "rực" lên, nắm lấy tay Đạt Liên Na hỏi:

“Vậy con còn có thể uống một bình sữa dâu tây kia nữa không?”

Nếu sandwich đã ngon như vậy, thì sữa dâu tây kia cũng nhất định rất ngon! Nhìn Roger ở một bên uống ừng ực, cậu đã sớm thèm lắm rồi!

Đạt Liên Na nhìn bộ dạng được một tấc lại muốn tiến một thước của cậu, khẽ mím môi đồng ý:

“Được! Mẹ đi tìm ba con, lát nữa còn ăn xong thì tự mình đi học nhé.”

“Vâng ạ.”

Y Ân tự thấy mình được hời, ngoan ngoãn đáp lời, đợi Đạt Liên Na xoay người đi rồi, hắn liền đi tới bên cạnh Roger, xé giấy gói sandwich rồi đứng cạnh Roger cùng nhau ăn sandwich.

Hai đứa trẻ này cứ đứng cạnh toa ăn mà ăn, giống như chiêu bài sống vậy, liên tục có người đi ngang qua bị thu hút đến, nhưng khi hỏi giá tiền xong, ai cũng thấy giá quá đắt, chỉ nhìn một chút rồi lắc đầu bỏ đi.

Bốn khách hàng tiềm năng liên tiếp bỏ đi, ngay cả Y Ân và Roger cũng nhìn không nổi, từ đáy lòng cảm thấy những người này không có mắt nhìn, không có lộc ăn.

Y Ân nói:

“Ngay cả 10 đồng tệ cũng không chịu bỏ ra, thật là quỷ keo kiệt!”

Roger uống hết ngụm sữa dâu tây cuối cùng, vẫn chưa thỏa mãn liếm mép, ra vẻ ông cụ non thở dài:

“Ai dà, cũng không phải ai cũng bỏ ra nổi số tiền này, một cái sandwich nhìn thì không đắt, nhưng chỉ cần ăn một miếng là chắc chắn không dừng lại được, đa số người đều không chịu nổi chi phí ăn sandwich mỗi ngày đâu.”

Đừng nhìn cậu còn nhỏ vậy thôi, nói ra cũng có mấy phần đạo lý đấy.

An Ngộ thấy cả hai đứa đều ăn xong rồi mà vẫn chưa vội đi, đang lấy làm lạ, thì nghe thấy một giọng nói:

“Chào cô, xin hỏi còn sandwich không?”

Người trước mặt là một thanh niên có dáng vẻ bình thường, trông có vẻ hơi quen mắt, An Ngộ không kịp nhớ ra, nở một nụ cười rồi đáp:

“Còn, xin hỏi cậu muốn một cái sandwich sao?”

Thanh niên mím môi, vẻ mặt có chút đắn đo, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định, đưa ra 10 đồng tệ nói:

“Xin mời cho tôi một cái sandwich!”

Cái vẻ mặt như sắp anh dũng hy sinh này là cái quái gì vậy?

An Ngộ thầm "đậu đen rau muống" trong lòng, tay vẫn không hề chậm trễ gói sandwich cho hắn.

Thanh niên nhận lấy, mở giấy gói cắn một miếng, ngay khoảnh khắc đầu lưỡi được bao bọc bởi vị thơm ngậy, vẻ căng thẳng trên mặt hắn lập tức biến thành hạnh phúc, vẻ mặt lúc vui lúc buồn ấy, chỉ một lát sau đã nghe hắn cảm thán:

“Không sai, chính là hương vị này! Hôm qua tình cờ nếm thử một lần rồi không thể nào quên được, nằm mơ cũng nhớ đến việc được ăn lại cái sandwich này một lần nữa! Thật sự là quá mỹ vị!”

Á Luân là một tiểu thuyết gia hiếm có trên hòn đảo nhỏ.

Hắn say mê sáng tác văn học, mấy quyển tác phẩm của người nổi tiếng mà hắn trân quý cất giữ trong nhà gần như đều đã bị hắn đọc không dưới năm lần.

Hắn cũng đã viết vài truyện ngắn, một truyện trong số đó đã được xuất bản, nhưng chỉ lưu truyền trong phạm vi hòn đảo nhỏ, tiếng vang cũng bình thường.

Gần đây hắn đang thai nghén cuốn tiểu thuyết dài đầu tay của mình, mấy ngày nay rơi vào bế tắc trong sáng tác.

Để tìm kiếm linh cảm, hắn gần như đã thử mọi cách, đêm đêm mất ngủ.

Sáng sớm hôm qua, hắn lại một lần nữa ra ngoài tìm kiếm linh cảm, kết quả vô tình phát hiện một quầy hàng nhỏ mới xuất hiện ở chợ phiên.

Hắn, người vì sáng tác mà quên ăn quên ngủ, đã sớm cảm thấy bụng đói cồn cào, thế là hắn lục khắp các túi trên người, cuối cùng cũng gom đủ 10 đồng tệ để mua một cái sandwich ăn.

Vừa cắn miếng đầu tiên đã kinh ngạc như gặp được tiên nhân!

Đầu tiên, răng cảm nhận được sự mềm mại của bánh mì nướng, béo ngậy của phô mai và sự giòn tan sảng khoái của rau củ.

Tiếp theo chính là sự hòa quyện của các loại nguyên liệu xâm chiếm vị giác ngay tức khắc.

Hắn, người đã thức trắng một đêm, cứ như vậy được một chiếc sandwich nhỏ bé đánh thức.

Mà điều kỳ diệu hơn nữa là, trong đầu hắn bỗng nhiên lóe lên một tia linh cảm mơ hồ!

Nhận ra linh cảm ùa đến, Á Luân lập tức chạy như bay về nhà, cầm bút lên là viết, trong miệng không ngừng hồi tưởng lại hương vị của chiếc sandwich.

Lần này, hắn hạ bút như có thần!

Sau một ngày viết lách, khi đêm xuống, Á Luân cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi ghi chép lại linh cảm, hắn hiếm hoi trèo lên giường, yên tâm nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.

Kết quả không ngờ rằng trong mơ hắn lại thấy cả một đống sandwich đang xoay quanh mình!

Sáng hôm sau, Á Luân bị cơn đói đánh thức.

Sau khi tỉnh dậy, rửa mặt xong, việc đầu tiên hắn làm là ra chợ phiên mua thêm một cái sandwich nữa.

Lần theo ký ức của ngày hôm trước, quả nhiên quán nhỏ đó vẫn ở vị trí cũ trong chợ phiên.

Hắn vội vàng vét hết số đồng tệ trên người, gom đủ 10 đồng rồi nhanh chân bước tới, nhìn thấy những chiếc sandwich được xếp ngay ngắn trên quầy, hắn bất giác nuốt nước bọt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play