Làng giải trí lặng như tờ suốt nửa năm nay. Đúng vào lúc đám paparazzi đang ôm đầu than thở, nghĩ phen này chắc khỏi mơ đến thưởng Tết, thì một tờ báo lá cải vô danh bất ngờ tung ra tin tức khiến đất trời rung chuyển:
— Nghi ngờ Lương Quyến sinh con tại Cảng Châu.
Chưa đầy mười phút sau khi tin tức nổ ra, nó đã vọt thẳng lên đầu bảng hot search.
Nhưng khi nhấp vào bài viết, giao diện lại chỉ hiện duy nhất một bức ảnh chụp từ phía sau một người phụ nữ có dáng dấp hao hao Lương Quyến, đứng trước cổng sân bay Cảng Châu. Vì khoảng cách quá xa, đến cả việc xác định đó có thật là cô hay không cũng còn mù mờ.
Chỉ trong tích tắc, trên đường phố Cảng Châu đã lác đác xuất hiện nhiều gương mặt lạ, nói giọng phổ thông chuẩn chỉnh với khẩu âm từ đại lục — toàn bộ đều là paparazzi kéo đến từ bốn phương tám hướng, ráo riết điều tra thực hư tin đồn.
Trước cổng các bệnh viện lớn nhỏ cũng bắt đầu náo loạn, ai nấy đều sợ chỉ cần chậm chân một giây là để đối thủ giành mất tấm ảnh vàng — Lương Quyến ra vào bệnh viện.
Dẫu bức ảnh chẳng có đầu đuôi gì, nhưng người dính tin đồn lại là Lương Quyến.
Cô bước chân vào giới giải trí với vai trò biên kịch, nhanh chóng nổi bật rồi đột ngột lui vào hậu trường. Sau ba năm hoàn toàn vắng bóng, cô đến Cảng Châu học đạo diễn, lần tái xuất đầu tiên đã lập tức giành được giải “Đạo diễn mới xuất sắc nhất” với bộ phim đầu tay.
Năm kế tiếp, cô tiếp tục đoạt luôn giải “Đạo diễn xuất sắc nhất” — giải thưởng được xem là danh giá nhất giới điện ảnh. Bộ phim đó đến nay vẫn giữ kỷ lục doanh thu trong dòng phim cùng thể loại.
Vậy mà năm nay mới chỉ là năm thứ ba cô chạm ngõ vai trò đạo diễn.
Các con phố ở Cảng Châu bị paparazzi chặn đến tận đêm khuya, vậy mà vẫn không có lấy một bức ảnh nào đủ giá trị.
Cách Cảng Châu hơn hai nghìn cây số, trong trụ sở Trung Thịnh tại Bắc Kinh, một cuộc họp nội bộ vừa kết thúc, khép lại một “trận chiến” không khói súng.
“Nhà họ Kiều đúng là được nước làm tới! Bọn họ tưởng bây giờ vẫn là năm năm trước chắc?!”
Lâm Ứng Sâm vừa rời khỏi phòng họp, nụ cười còn vương trên mặt lập tức biến mất. Anh cầm tập kế hoạch do Kiều Gia Trạch đệ trình, không buồn xem lấy một cái đã quăng xuống sàn.
Ngồi ở ghế chủ tọa, Lục Hạc Nam chỉ mỉm cười nhặt lại bản kế hoạch, phủi sạch bụi trên bìa, lật vài trang rồi tiện tay đặt sang một bên.
Anh khẽ cười khẩy.
Vẫn là cái đống không có giá trị gì. Quả nhiên, anh chẳng nên mong chờ gì ở thứ mà Kiều Gia Trạch đưa đến.
Thấy Lục Hạc Nam vẫn thong thả như chẳng có gì xảy ra, Lâm Ứng Sâm bắt đầu sốt ruột:
“Cậu không nghe Kiều Gia Trạch vừa rồi nói gì à? Hắn bảo cậu là con rể nhà họ Kiều, nên đương nhiên phải đặt nhà họ Kiều lên hàng đầu!”
Lục Hạc Nam nhếch môi cười giễu:
“Cũng đúng thôi. Bây giờ tôi vẫn là con rể nhà họ Kiều mà.”
“Người ta sắp trèo lên đầu cậu ngồi rồi mà cậu vẫn còn đùa được à?” Lâm Ứng Sâm vừa cau mày vừa trách yêu một câu.
“Gấp gì chứ? Trung Thịnh đâu đến lượt nhà họ Kiều chỉ đạo?” Lục Hạc Nam ung dung nới lỏng cà vạt, giọng điệu lạnh dần. “Năm năm trước họ còn chẳng làm nên trò trống gì, giờ thì càng không!”
Thấy hai chữ “Kiều thị” in đậm trên bìa kế hoạch, Lục Hạc Nam thấy chướng mắt, liền lật ngược lại rồi phất tay gọi trợ lý đang đứng bên ngoài.
Anh không sai. Giờ đã không còn là năm năm trước nữa. Với năng lực hiện tại, anh muốn xóa sổ nhà họ Kiều cũng chẳng phải chuyện khó. Chỉ là Lâm Ứng Sâm vẫn không hiểu: Rốt cuộc anh còn chần chừ điều gì?
Chẳng lẽ… là do thật lòng có tình cảm với thiên kim nhà họ Kiều? Vì tình nghĩa vợ chồng năm năm nên không nỡ ra tay?
Ý nghĩ vừa lóe lên đã bị chính anh gạt phăng.
Với một người đã khắc sâu trong tim như vết sẹo, Lục Hạc Nam sao có thể yêu thêm ai khác?
Cảm xúc Lâm Ứng Sâm dần ổn định, nhưng nhớ lại vẻ đắc ý của Kiều Gia Trạch trong cuộc họp vừa rồi, anh vẫn không nhịn được đá một cú vào chân bàn, miệng lầm bầm một câu chửi thô.
Dư Vi đứng ngoài nghe thấy âm thanh đó, khẽ co vai lại.
Mỗi lần cậu ấm nhà họ Kiều đến công ty, cấp trên trực tiếp của cô — Lâm Ứng Sâm — y như rằng sẽ bực bội suốt mấy ngày.
Không giống như tổng giám đốc Lục, lúc nào cũng cười nhã nhặn, khiến người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân. Chỉ tiếc, nụ cười ấy chẳng bao giờ chạm đến đáy mắt.
Dư Vi là trợ lý tổng giám đốc trên danh nghĩa, nhưng đa phần công việc đều do cô trực tiếp báo cáo với Lâm Ứng Sâm.
Cô ôm sổ ghi chú trong tay, không tránh khỏi hồi hộp, âm thầm rà soát lại những hạng mục sắp báo cáo lần nữa.
“Sếp Lục, anh gọi tôi?”
Lục Hạc Nam đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy liền ngẩng lên, liếc cô một cái rồi đưa tập kế hoạch ra:
“Cầm ra ngoài, hủy.”
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục lướt màn hình.
Dư Vi khẽ “vâng” một tiếng, nhận tập kế hoạch, đồng thời đưa lịch trình tuần tới của Lục Hạc Nam cho Lâm Ứng Sâm.
Nhân lúc Lâm Ứng Sâm đang xem, ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua màn hình điện thoại của Lục Hạc Nam.
Dưới ánh đèn mờ, màn hình đang hiển thị tin tức giải trí đang hot hôm nay.
Thì ra tổng giám đốc Lục lúc nhàn rỗi cũng đọc… tin giải trí, chứ không phải các bản tin tài chính thường thấy.
Chỉ nhìn lướt qua, Dư Vi đã nhận ra nội dung anh đang xem — chính là tin đồn Lương Quyến sinh con ở Cảng Châu.
Từ sáng đến giờ, tin này vẫn giữ vững ngôi đầu bảng trên hot search các nền tảng. Thế nhưng đến tận khi trời tối, chưa có tờ báo nào tung ra được bức ảnh xác thực.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là phía Lương Quyến hoàn toàn không có bất cứ phản hồi nào — không xác nhận, cũng không phủ nhận.
Có lời đồn cho rằng đây là chiêu PR cho phim mới của cô.
Nhưng đa phần không tin giả thiết đó. Bởi phim của Lương Quyến luôn chất lượng, dàn diễn viên toàn sao hạng A, lượng người hâm mộ vốn đã khủng — cô không cần phải dùng chiêu trò PR kiểu này.
Ánh mắt Dư Vi rời khỏi màn hình, dừng lại trên gương mặt Lục Hạc Nam. Việc anh xem tin giải trí khiến con người anh bỗng gần gũi, bớt xa cách hơn thường ngày.
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ mơ hồ — tiểu thư nhà họ Kiều thật có phúc, cưới được người như Lục Hạc Nam.
Đính hôn một năm, kết hôn bốn năm.
Ngoài mặt không ai rõ tình cảm giữa hai người, nhưng suốt năm năm hôn nhân, Lục Hạc Nam chưa từng dính scandal tình ái, thậm chí chẳng có lấy một lời đồn nào lan ra.
Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt anh, lúc sáng lúc tối. Không hiểu sao, Dư Vi lại cảm thấy nét mặt Lục Hạc Nam bỗng trở nên trầm hẳn, cả người như bị bóng tối bao phủ.
Lâm Ứng Sâm xem lịch trình xong, gõ nhẹ một hàng trong sổ tay:
“Tiệc rượu Thiên Khởi vào thứ Tư, cô bảo người bên bộ phận dự án đi là được, cử người có mặt cho có lệ thôi.”
Dư Vi còn đang gật đầu thì Lục Hạc Nam đột ngột lên tiếng.
Anh dường như đã thoát khỏi vẻ trầm lặng khi nãy, chỉ trong nháy mắt đã lấy lại phong thái điềm tĩnh thường ngày.
“Dù Thiên Khởi mấy năm nay đã sa sút, nhưng vẫn có chút tiếng tăm. Chỉ cử giám đốc dự án đi, chẳng phải hơi thất lễ sao?”
Lâm Ứng Sâm có phần khó xử:
“Tôi biết Thiên Khởi không thể xem thường, nhưng tuần tới cậu nên đi kiểm tra sức khoẻ. Chị Nhạn Nam đã nhắc mấy lần rồi…”
Chưa đợi nói hết, Lục Hạc Nam đã cắt ngang, giọng trầm xuống:
“Tôi tự biết sức khỏe của mình.”
“Tiệc rượu Thiên Khởi nói là cuối năm, nhưng ai cũng biết đây là sân khấu lót đường cho con trai ông Dương. Dương Tu Bình sang năm sẽ chính thức lên sàn, tôi tất nhiên phải nể mặt nhà họ Dương.”
Anh ngừng lại giây lát, cười lạnh:
“Hay là cậu muốn nhường nhà họ Dương cho Kiều Gia Trạch?”
Thấy anh đã quyết, Lâm Ứng Sâm không nói thêm nữa.
“Còn chuyện gì quan trọng khác không?”
“Chi nhánh Cảng Châu cuối tháng có lễ gắn biển. Tôi đã báo theo thông lệ, để sếp Sở đi thay.”
Lâm Ứng Sâm gật đầu, xem như đồng ý.
Từ lúc Lục Hạc Nam tiếp quản Trung Thịnh năm năm trước, văn phòng tổng giám đốc dần ngầm hiểu một quy tắc bất thành văn:
— Tất cả sự kiện ở Cảng Châu yêu cầu anh đích thân tham dự đều có thể trực tiếp từ chối.
Việc nào bắt buộc thì do phó tổng giám đốc Sở Hằng thay mặt.
Trung Thịnh luôn đưa ra lời giải thích duy nhất: Lục Hạc Nam không hợp khí hậu Cảng Châu.
Lý do đó có thể lừa người ngoài, nhưng dân trong giới ai chẳng biết — bác gái anh là người Cảng Châu, thuở nhỏ mỗi kỳ nghỉ đều theo bà về đó, mãi đến cấp hai mới thưa dần vì việc học quá bận.
Lâm Ứng Sâm thấy Dư Vi chưa đi, bèn hỏi:
“Còn chuyện gì sao?”
Dư Vi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói ra cuộc gọi kỳ lạ buổi chiều.
“Hai giờ chiều, có một cô họ Lương gọi đến văn phòng tổng giám đốc, bảo đã gọi cho anh mà anh không bắt máy. Tôi tra trong danh sách đối tác không có nữ lãnh đạo nào họ Lương, nên chưa kịp báo cáo.”
Lâm Ứng Sâm nhíu mày, nhanh chóng rà soát trong đầu những cái tên họ Lương, vừa rút điện thoại vừa lẩm bẩm:
“Cô Lương? Là cô Lương nào?”
Lục Hạc Nam ngẩng đầu, khẽ hỏi:
“Cô ấy có nói tìm tôi có việc gì không?”
Nghe vậy, cả Dư Vi lẫn Lâm Ứng Sâm đều khựng lại.
Một sợi dây vô hình trong đầu Lâm Ứng Sâm bỗng căng cứng, ngón tay đang trượt màn hình cũng ngừng lại.
Cô Lương…
Trên đời này còn có cô Lương nào khiến Lục Hạc Nam phải đích thân hỏi đến sao?
Anh không muốn tin, cho đến khi thấy tên hiện rõ trên danh sách cuộc gọi nhỡ — hai chữ kia đập vào mắt, khiến anh sững sờ.
Khó khăn ngẩng đầu lên, anh nhìn Lục Hạc Nam, xem như ngầm xác nhận.
Suốt năm năm qua, số điện thoại này chưa từng xuất hiện lại.
Thời gian dài đến mức, mỗi lần nhắc đến chuyện cũ giữa cô ấy và Lục Hạc Nam, trong đầu anh chỉ gọi là “người đó,” đến cả cái tên — Lương Quyến — cũng suýt quên.
Đã bảy giờ tối. Phố xá Cảng Châu rực rỡ ánh đèn Giáng Sinh.
Nhưng Lương Quyến không còn tâm trí nào ngắm cảnh ngoài cửa sổ sát đất. Từ khi gọi điện đến văn phòng tổng giám đốc Trung Thịnh đến giờ đã năm tiếng tròn, vậy mà phía bên kia vẫn im lặng như bốc hơi khỏi thế gian.
Năm đó, sau nửa năm chia tay, đúng là Lâm Ứng Sâm có đến Cảng Châu tìm cô, nhưng Lục Hạc Nam thì chưa từng xuất hiện.
Chỉ có một lời hứa anh để lại:
— Sau này nếu có chuyện gì không giải quyết được, dù rắc rối đến đâu, dù nhà họ Lục có sụp, chỉ cần chưa thấy cáo phó của Lục Hạc Nam trên báo, em đều có thể tìm người của anh.
Lâm Ứng Sâm nói, đó là nguyên văn lời anh.
Đêm dài dằng dặc. Năm năm đã trôi qua, mà cô vẫn không biết — lời hứa năm xưa… liệu còn hiệu lực không?