Đại lão quyền thế tại Bắc Kinh × Nữ đạo diễn tài năng
Một đêm mưa tầm tã ở vùng ngoại ô, phía trước là phim trường rực rỡ ánh đèn đang chờ Lương Quyến quay lại chỉ huy đại cục;
Phía sau là Lục Hạc Nam, đứng lặng giữa vũng nước đen ngòm, chỉ mong cô quay đầu, cho anh một ánh nhìn xót thương.
Lương Quyến không chút do dự, cất bước tiến về phía ánh sáng rực rỡ kia.
Đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, cô nghiêng đầu, giọng thản nhiên mà xa cách:
“Phải rồi, suýt nữa thì quên chúc mừng sếp Lục có quý tử.”
Người đàn ông luôn điềm đạm, cao quý như Lục Hạc Nam, đêm nay lại mất kiểm soát giữa cơn mưa.
Anh nghiến răng, cố giữ bình tĩnh:
“Lương Quyến, em nên hiểu, anh không có hứng thú, cũng chẳng có nghĩa vụ làm cha dượng cho con người khác.”
“Trừ khi, mẹ đứa bé đó là em.”
Người đời nói, công tử nhà giàu và nữ sinh thường chẳng có kết cục tốt.
Nhưng Lục Hạc Nam không tin vào số phận. Anh muốn cùng Lương Quyến đi đến một cái kết trọn vẹn.
Những năm đại học, Lương Quyến từng yêu một công tử nổi tiếng của Kinh Châu — mối tình rực rỡ nhưng kết thúc trong dang dở.
Ngày chia tay, cô chẳng được gì, suýt nữa còn đánh mất cả mạng sống.
Có lẽ vì thấy cô quá thảm thương, người đàn ông ấy đã để lại một câu nói nghe như một lời hứa vô thưởng vô phạt:
“Sau này nếu có chuyện gì khó khăn, cho dù rắc rối đến mức nào, cho dù nhà họ Lục có sụp đổ, chỉ cần báo chưa đăng cáo phó của Lục Hạc Nam, em vẫn có thể nhờ người của anh giúp đỡ.”
Năm năm không qua lại, lần liên lạc lại đầu tiên là khi Lương Quyến ngượng ngùng tìm đến anh để thực hiện lời hứa đó:
“Anh có thể giúp em tìm một bác sĩ tim mạch ở Cảng Châu được không? Loại có thể phẫu thuật tim cho trẻ sơ sinh ấy.”
Nửa đầu cuộc đời, Lục Hạc Nam luôn sống theo triết lý: "Ngày nào hay ngày đó."
Mãi đến năm 24 tuổi, lần đầu đặt chân đến Bắc Thành, anh mới trao nửa phần đời còn lại cho một cô gái phương Bắc — người không dịu dàng, chẳng ân cần. Từ giây phút đó, anh mới dám mơ ước xa hơn — rằng mình có thể sống thật lâu, thật trọn vẹn bên cô.
Năm năm sau khi chia tay, mỗi đêm dài trằn trọc, nhắm mắt lại là hình ảnh đôi mắt buồn bã nhưng đầy kiên cường của cô hiện lên trong tâm trí anh — ánh nhìn chẳng bao giờ rơi lệ, dù đau đớn đến mấy.
Cô từng nói:
“Lục Hạc Nam, em không muốn tự dối mình, không muốn cùng nhau dầm tuyết rồi bạc đầu, nếu tình cảm này vốn chẳng có kết cục, vậy thì hãy chia tay trước khi tuyết rơi.”
“Chúng ta đừng để lại hồi ức cho nhau, cũng đừng chừa đường lui cho chính mình.”