“Phi!” Lý Vân Hi nhổ một ngụm xuống đất, chống nạnh nhìn mấy gã đàn ông trước mặt.

Chu Du đứng sau lưng nàng, lúc này mới thấy rõ phía đối diện là bốn người đàn ông, còn một tên đang nằm dưới đất — năm tên đàn ông bắt nạt một cô gái, thật là không còn thuốc chữa.

Chu Du nổi sát tâm. Nếu hắn không đến kịp, mấy tên này chắc chắn đã gây ra tội ác cưỡng hiếp. Dù chưa thành sự thật, nhưng nghe bọn chúng nói chuyện cũng biết đây không phải lần đầu.

Hắn không biết thế giới bên ngoài đã biến thành dạng gì, nhưng có thể sống sót đến nay thì rõ ràng luật pháp đã dần mất đi sức răn đe. Loại người này, không nên để sống mà gây họa thêm cho nhân loại.

Bốn gã đàn ông đợi một lúc không thấy ai khác xuất hiện, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Chu Du với dáng vẻ yếu ớt gầy gò, bọn chúng nghĩ chỉ cần một ngón tay là có thể chơi chết hắn.

Một gã tóc vàng kiêu ngạo bước lên, khoanh tay cười khinh: “Ha, ta còn tưởng là anh hùng cái thế nào cơ, hóa ra là thằng nhãi yếu ớt. Lại là cái thể loại anh hùng cứu mỹ nhân rẻ tiền, cuối cùng thì thế nào?”

“Ngươi nói cái bác sĩ ngu ngốc đó à? Bị tụi tao dùng dao mổ rạch từng nhát một. Tiếc cái đôi tay khéo léo đó thật đấy, nếu không phải hắn già quá thì tao còn muốn… hắc hắc hắc…”

Chu Du nghe mà muốn nôn. Nữ đồng chí bên cạnh cũng tức giận đến giậm chân: “Lũ súc sinh khốn kiếp, thì ra bác sĩ An là do các ngươi giết! Vậy mà còn dám nói là bị thú hoang cắn! Mặt người dạ thú, không xứng được đội ngũ bảo hộ!”

Lý Vân Hi siết chặt nắm tay, quát một tiếng rồi xông thẳng về phía bọn chúng. Chu Du lúc đầu còn lo nàng không đánh lại bốn tên đàn ông kia, định âm thầm hỗ trợ. Kết quả, nữ nhân này nhẹ nhàng hất một tên vóc người vạm vỡ lên cao, đầu gối đập thẳng vào giữa háng hắn.

“Aaa—!!”

Chu Du nghe tiếng hét thảm cũng thấy ê ẩm thay. Ba tên còn lại không ngờ nàng lợi hại như vậy, liền cùng nhau xông lên.

“Cẩn thận!” Chu Du vội nhắc.

“Đến vừa hay!” Lý Vân Hi rất ít ra tay, trong đội ngũ cũng không mấy ai biết nàng là võ sĩ. Ca nàng không cho nói, vì võ sĩ là người phải xông lên đầu tiên để bảo vệ dân thường — ca nàng không nỡ để nàng mạo hiểm.

Bọn người Vương Tử Khải này chỉ mới bước vào ngưỡng cửa võ sĩ, đến sơ cấp còn chưa tới, vậy mà dám ức hiếp người thường. Nếu biết Lý Vân Hi là trung cấp võ sĩ, cho mười lá gan cũng không dám động vào nàng.

“Ngươi… ngươi là võ sĩ?!”

“Đúng vậy, ta mạnh hơn lũ rác rưởi các ngươi. Cho nên hôm nay, các ngươi phải chết không nghi ngờ gì nữa.”

Công phu quyền cước của Lý Vân Hi tuy không cao siêu, nhưng Chu Du phát hiện nàng thắng nhờ sức mạnh vượt trội. Mỗi lần đụng tay là chiếm thượng phong, địch thủ toàn là người kêu rên thảm thiết.

Lúc trước nếu không bị trói tay, nàng đã sớm xử lý xong bọn này rồi.

Sau khi đánh gục từng tên, nàng cũng không giết ngay, mà lần lượt phế hết chỗ hiểm của từng đứa.

Chu Du run lẩy bẩy, chỉ muốn kẹp chân bỏ chạy. Nữ nhân này tuổi còn trẻ, ra tay lại vừa nhanh vừa chuẩn, chẳng hề do dự — đúng là một kẻ tàn nhẫn.

“Được rồi, các ngươi cứ ở đây mà hưởng thụ cảm giác tuyệt vọng đi. Hãy sám hối tội lỗi của mình, cầu nguyện đừng gặp phải dị thú quá hung tàn, nếu không thì…” Lý Vân Hi cười gian rồi kéo Chu Du bỏ chạy, để lại sau lưng tiếng tru tuyệt vọng của mấy gã đàn ông.

Lý Vân Hi chạy cực nhanh, vừa chạy vừa nói: “Nhanh lên! Chỗ này sắp có dã thú kéo tới, phải nhanh chóng quay về đội ngũ!”

Chu Du phát hiện tốc độ của nàng nhanh khủng khiếp, vượt xa cả vận động viên chạy nước rút. Hắn khiếp sợ hỏi: “Ngươi không sợ bọn họ chạy mất sao?”

“Chạy không nổi. Bọn chúng đều bị thương, vừa rồi đánh nhau như vậy chắc chắn thu hút dị thú tới. Chúng mà gặp dị thú thì chỉ có chết.”

“Dị thú là gì vậy?” Chu Du tò mò hỏi.

Lý Vân Hi quay đầu nhìn hắn, lúc này trời đã tờ mờ sáng, nàng thấy rõ khuôn mặt hắn, liền lảo đảo suýt ngã.

Chu Du đỡ nàng: “Ngươi không sao chứ?”

Lý Vân Hi chỉ vào hắn, kinh ngạc đến mức nửa ngày không nói ra lời. Xa xa vang lên tiếng gầm rú của dã thú, nàng không kịp giải thích, lại kéo hắn tiếp tục chạy. Chạy qua vài con phố, nàng mới dừng lại.

Hai người trốn vào một sạp báo, Lý Vân Hi đè cánh tay lên cổ hắn chất vấn: “Ngươi là ai? Tên gì? Từ đâu đến? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Ban đầu nàng tưởng hắn là người trong đội ngũ, nhưng sau khi thấy rõ mặt thì biết không phải. Mạt thế đã mười năm, bọn họ chạy nạn lên phía Bắc, trong đội chưa từng có ai da trắng sạch sẽ, tuấn tú như vậy.

Chu Du không biết trả lời sao. Đối phương mặt biến sắc, lạnh lùng nói: “Không nói rõ ràng thì ta sẽ không mang ngươi về. Ngươi muốn bị ta ném cho dị thú ăn à?”

“Không không! Ta chỉ… không biết nên trả lời sao cho đúng. Ta… ta là…”

“Nga, ta hiểu rồi. Ngươi là trốn khỏi nơi nào đó của đại lão đúng không? Ngươi có biết gương mặt này của ngươi dễ gây họa thế nào không?” Nhìn cái rương hành lý hắn mang theo, nàng càng tin chắc suy đoán. Thời buổi này ai còn xách theo hành lý? Rõ ràng là tiểu bạch kiểm được nuôi trong nhà quý, chưa từng chịu khổ.

Chu Du nhớ lại cảnh mình trốn khỏi đám gián điệp, gật đầu: “Đúng vậy, ta đã trốn rất lâu trong núi, không ngờ bên ngoài thay đổi ghê gớm như vậy.”

“Ngươi nhất định đã được bảo vệ quá tốt. Giờ động thực vật sinh trưởng cực nhanh, thành phố này thêm một năm nữa là biến mất. Ngươi có thể an toàn sống trong núi tới giờ đã là quá may mắn. Gặp được ta nữa thì càng may.” Lý Vân Hi nói xong, lấy chút tro từ tường bôi lên mặt hắn đến đen nhẻm mới buông tha: “Gương mặt này quá gây chú ý. Đội ngũ có mấy ngàn người, ca ta không quản nổi hết. Làm thế này an toàn hơn, nhớ kỹ — đừng để ai thấy mặt ngươi.”

Chu Du buồn cười hỏi: “Ngươi sợ người ta mê mẩn nhan sắc ta sao?”

“Nói nhảm, giờ nam nhiều nữ ít, chính phủ còn phải ra luật bảo vệ phụ nữ. Vừa rồi mấy gã kia cũng vì nghĩ nơi hoang vắng mới dám làm càn, chứ ngày thường đâu dám. Nhưng nam nhân lại chẳng được bảo vệ kỹ như nữ. Ngươi như vậy, lại không phải võ sĩ, tuyệt đối sẽ bị làm mục tiêu.”

“Ngươi nói mãi người thường với võ sĩ, đó là cái gì?”

“Cả cái đó cũng không biết?” Lý Vân Hi trừng mắt nhìn hắn, lại càng tin hắn đúng là tiểu bạch kiểm bỏ trốn.

“Giờ không có thời gian giải thích, chờ về sẽ nói cho ngươi sau. Đáng thương, sống được tới giờ cũng chẳng dễ dàng.”

Chu Du thầm nghĩ cũng đúng. Từ khi trốn khỏi tay gián điệp, sống trong núi, đánh nhau với đủ loại dã thú, ngày nào cũng mệt mỏi.

Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, Lý Vân Hi lại kéo Chu Du chạy tiếp. Lần này không cần chạy quá xa, họ đã nhìn thấy địa điểm đóng quân của đội — trông giống như một ngôi trường cũ.

Tuần tra ban đêm đang gác thấy có người xuất hiện liền giơ thương lên chỉ về phía họ, cao giọng hỏi:
“Ai đó?”

Lý Vân Hi vội lên tiếng:
“Ngô đại ca, là ta, Vân Hi!”

“Vân Hi? Sao ngươi lại chạy ra ngoài? Bên ngoài rất nguy hiểm.” Ngô Dũng thu thương lại, chạy tới đón nàng. Tưởng nàng lại lén đi theo đội trưởng ra ngoài, hắn liền cau mày trách:
“Ngươi lại nghịch ngợm! Lão đại đã nói không cho phép ngươi đi theo ra ngoài rồi cơ mà!”

“Được rồi, được rồi. Cho nên ta không phải đã quay về rồi sao?” – Lý Vân Hi cười xòa.

Ngô Dũng lúc này mới đưa mắt nhìn người đang đứng phía sau nàng – Chu Du. Giọng nói lập tức trầm xuống đầy cảnh giác:
“Người nam nhân này là ai?”

Lý Vân Hi sợ Chu Du nói lỡ thân phận, vội vàng đánh trống lảng:
“Hắn à, người trong đội đó. Gọi là… gọi là… ta cũng không nhớ rõ tên, vừa rồi gặp trên đường về.”

“Ta tên Chu Du.” – Chu Du chủ động giới thiệu. Hắn vẫn đang quan sát Ngô Dũng — so với mấy gã đàn ông gặp lúc nãy, Ngô Dũng còn to lớn, cường tráng hơn nhiều. Cao gần hai mét, cả người cơ bắp rắn chắc như võ sĩ quyền anh, chỉ nhìn thôi đã biết là người rất có thực lực.

Ngô Dũng thấy Chu Du gầy gò, yếu ớt, không để vào mắt, xua tay:
“Thôi được rồi, mau vào đi. Ta còn phải gác đêm. Đợi lão đại về mà biết chuyện này thì ngươi không yên với ông ta đâu.”

Lý Vân Hi lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn rồi kéo Chu Du bước vào khu vực bảo hộ. Nàng chỉ vào một dãy xe buýt cũ kỹ bên cạnh, nói nhỏ:
“Mấy xe buýt kia đều là của các chị em phụ nữ, ngươi tuyệt đối đừng tới gần. Ta ở bên đó. Còn ngươi thì… đến phía sau tìm đại một chiếc xe mà nghỉ tạm đi. Dù sao mọi người bình thường cũng chẳng thân quen gì, có thêm một người cũng không ai để ý.”

Chu Du đang nóng lòng muốn hiểu rõ tình hình bên ngoài, ánh mắt tha thiết nhìn nàng. Lý Vân Hi bị ánh mắt ấy làm cho ngẩn ra, suýt chút nữa cảm thấy bản thân sắp phạm tội. Không ngờ cái tên này mặt mày bẩn thỉu như vậy mà còn có thể "phóng điện" với nàng — đúng là trời sinh khuôn mặt tiểu bạch ngây thơ.

“Ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sợ mình không kiềm chế được. Đi nghỉ trước đi, đợi trời sáng ta sẽ đến tìm ngươi.” – Nói rồi, nàng nhanh chóng leo lên xe.

Chu Du chậm rãi đi về phía sau, cẩn thận đếm thử — đội ngũ này có tới hơn trăm chiếc xe! Mỗi chiếc xe đều chật kín người, ai nấy đều cuộn mình dưới đất ngủ. Chỉ một chút động tĩnh là có thể làm họ bừng tỉnh.

Lúc này Chu Du mới hiểu vì sao lúc nãy Lý Vân Hi nhìn hắn như thấy quỷ. Những người ở đây giống như một nhóm dân chạy nạn lâu ngày không đủ ăn, da dẻ đen sạm, ánh mắt lờ đờ, nhiều người mặt còn lấm tấm mụn hoặc đốm lạ.

Hắn leo lên chiếc xe tải cuối cùng. Trên thùng xe có hơn chục người, mùi hôi rất khó chịu. Vừa nghe có tiếng động, cả đám người hoảng hốt bật dậy, thấy chỉ là một người lạ, họ lại đồng loạt nằm xuống, không buồn để ý.

Chu Du ngồi trong góc, không nằm được nên chỉ có thể nhắm mắt nghỉ tạm.

Hắn nghĩ, nếu suốt chặng đường đều là điều kiện như thế này, chi bằng hắn cứ đi theo từ xa còn thoải mái hơn — vừa tự do lại còn ngủ ngon. Có điều… đội ngũ này rốt cuộc là đang đi đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play