“Tăng tốc! Chúng ta cần tìm được chỗ trú trước khi trời tối.” Trên một chiếc xe thiết giáp, Lý Hoành Hi cầm bộ đàm gào lớn.
“Lão đại, phía trước có một bầy linh dương biến dị, khoảng hai mươi con!” Một người đứng trên nóc xe thiết giáp cầm ống nhòm hưng phấn hô lên: “Thịt dê a! Đó là thịt dê a!”
Lý Hoành Hi liếm môi, hắn cũng thèm thịt dê chết được. Mấy tháng qua, bọn họ chạy từ phía nam tỉnh HN lên phía bắc, đội ngũ ban đầu vài vạn người giờ chỉ còn hơn tám nghìn, xe vận chuyển lương thực cũng đã bỏ lại mấy chiếc, lương thực cạn kiệt nghiêm trọng.
Người thường thì cơm gạo mì gì cũng sống qua ngày, nhưng võ giả như bọn họ phải dựa vào thịt thú biến dị để bổ sung năng lượng, không thì đánh nhau không còn sức.
“Mặc kệ chúng nó, cứ tiến lên!” Đừng thấy chỉ là linh dương, sừng của chúng bén như dao, có thể đâm thủng cả xe tải thường. Một khi va chạm thì vừa tốn thời gian vừa dễ thương vong.
“Đội trưởng…”
“Lão đại…” – giọng điệu các đội viên tỏ vẻ không cam lòng.
“Câm miệng! An toàn là trên hết. Tìm nơi trú trước, tối nay ta dẫn các ngươi đi săn!”
“Rõ!” Nghe có thể ra ngoài săn, tinh thần bọn họ liền phấn chấn. Đội trưởng tiểu đội vận chuyển hô: “Tất cả xe chú ý! Tăng mã lực, đừng để bị tụt lại!”
Đội ngũ chỉ có hơn mười xe thiết giáp, còn lại toàn là xe tải, xe buýt. Một trăm võ giả dắt hơn ngàn người thường vượt núi băng rừng, hiểm nguy bủa vây, chỉ riêng đoạn đường núi non liên miên trước mặt đã mất hơn mười ngày.
Lý Hoành Hi mở bản đồ điện tử – vệ tinh cập nhật gần nhất do chính phủ trung ương gửi cho các căn cứ. Nhưng ai từng đi dã ngoại đều biết, một tháng thôi cũng đủ để địa hình thay đổi nghiêng trời lệch đất. Bọn họ suốt đường đi không biết đã gặp bao nhiêu cảnh tượng như vậy.
“Cách mười cây số phía trước là một thị trấn cấp địa, bản đồ cho thấy còn sót lại kha khá kiến trúc. Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ tại đó, tiện thể tìm thêm vật tư. Sau khu vực này thì nhiều ngày tới chỉ có thể ngủ trên xe.”
Vấn đề này quá phổ biến. Phía nam nhiều núi, đại tai họa đến khiến cây cối sinh trưởng điên cuồng, động vật cũng biến dị. Nhiều thôn trấn bị xóa sổ, chỉ còn thành phố lớn chống cự nổi. Nhất là vùng duyên hải, giàu có và xa núi rừng, nhờ diệt sạch sinh vật biến dị trong thành phố mà sống sót được đợt sóng đầu tiên.
Tiếc là sau đó, một trận sóng thần nuốt trọn vùng duyên hải, hàng chục triệu người không rõ sống chết. Đội ngũ của bọn họ là số ít trốn ra từ một hải đảo, trên đường thu nhận người sống sót, nhưng người chết nhiều hơn người nhập đội – nhân số vẫn cứ giảm dần.
Chu Du săn được một con nai con. Từ hôm ăn thịt lợn rừng cảm thấy có ích cho cơ thể, hắn ngày nào cũng đều đặn ăn uống. Nhưng nướng thịt không có gia vị ăn hoài cũng chán, giờ nhìn thấy thịt nướng là nhăn mặt.
“Hôm nay nấu chút canh xương đi.” Hắn nhặt được một cái nồi từ căn phòng đổ nát, rỉ sét nhưng còn dùng được. Một bát canh ấm xuống bụng, cả người đều dễ chịu. Hơn nữa tối nay còn có nhà che mưa chắn gió, sung sướng thật, chỉ mong không bị động đất giữa đêm như lần trước.
Hắn ngủ sớm, định sáng mai vào thành tìm vật tư. Thành phố này không nhỏ, chắc sẽ còn lại nhiều món hữu dụng.
Nửa đêm, Chu Du bị tiếng động dưới lầu đánh thức. Có người đang nói chuyện. Hắn bật dậy, suýt chút lao ngay xuống lầu thì nghe một giọng nữ chửi xé họng:
“Vương Tử Khải, đồ chó chết!… Chúng mày dám… Tao chết cũng không tha! Hôm nay dám đụng tao, anh tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày!”
“Hắc hắc, anh mày là ai? Ngoan ngoãn làm anh em tụi tao vui vẻ một chút, về coi như không có gì xảy ra. Tụi tao còn che chở mày về sau. Không sướng hơn làm dân đen à?”
“Phỉ! Anh tao là Lý Hoành Hi! Tụi mày tự soi lại bản thân xem có xứng không?”
“Lý đội trưởng á? Ha ha ha… Sao mày không nói mày là con Thiệu nguyên soái luôn cho rồi? Tao sợ quá đi nè…”
“Khốn nạn! Cứu mạng với—!”
“Đừng kêu! Lý đội trưởng tối nay dẫn người đi săn, chưa về nhanh vậy đâu. Người khác ai dám ra ngoài lúc nửa đêm?”
“Đại ca, đừng dài dòng, nó đang câu giờ. Lên lẹ đi, tụi tao chịu hết nổi rồi… Con này tính tình hổ báo, nhưng dáng ngon đấy. Có đàn bà là tốt rồi.”
“Chứ không như thằng nam con lần trước, mềm thì có mềm, mà thể chất yếu quá, chơi vài cái đã chết. Đúng là dân đen tố chất tệ.”
“Đừng đụng tao… Cút!”
Chu Du nghe vậy thì giận bốc trời, định lao xuống dạy dỗ đám khốn nạn. Vừa bước được một bước, sàn nhà sụp xuống, hắn rơi thẳng vào giữa bọn chúng, vừa vặn đối diện một cái mông trắng bóng.
“Vãi! Trúng mông rồi!” Tảng đá rơi cùng hắn bị Chu Du tiện tay tống thẳng vào đầu tên đó, làm vỡ sọ, máu chảy lênh láng.
Chu Du đẩy xác tên đó qua một bên, đỡ cô gái dậy, cởi dây trói cổ tay cho cô, dịu giọng trấn an: “Không sao rồi, đừng sợ.”
Hắn đưa cô gái ra sau lưng mình, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị dọn sạch đám còn lại thì cánh tay bị cô gái kéo lại.
Cô buộc lại áo, bước lên trước, khí thế ngút trời quát: “Tránh ra! Lùi xa vào! Ban nãy ta sơ suất bị tụi cặn bã này dụ ra, chúng nó tưởng ta dễ bắt nạt chắc? Để xem ta không hành chết bọn nó!”