Editor: Xuri
Ta hướng Kính Vương bày tỏ lòng cảm tạ hai lần cứu mạng, mặc dù lần đầu tiên hắn ta chưa kịp ra tay ta đã tự cứu thành công, nhưng ân tình này vẫn phải ghi nhớ.
"Chỉ là tiện tay thôi, không đáng nhắc tới." Chu Cẩn Minh do dự một lát, rồi vẫn nói: "Nữ nhi ra ngoài đặc biệt phải cẩn thận, nên mang theo nhiều nha hoàn, bà tử để có người trông nom."
Ta dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng lại không để ý. Nha hoàn, bà tử trong nhà đều là tai mắt của Lâm phu nhân, những việc ta đang làm hiện giờ đều liên quan đến bí mật thương nghiệp, không thể dễ dàng bị quấy rầy.
Nhận thấy ánh mắt của Kính Vương dừng lại trên vết sẹo ở mu bàn tay ta, ta rụt tay vào trong tay áo, nói: "Hồi nhỏ ham chơi, bị chó cắn."
Thật ra không phải vậy, là hồi nhỏ khi ta đi hội đèn lồng, ta bắt gặp hai tên trộm muốn bắt cóc một tiểu ca ca. Lúc đó di nương đoản mệnh của ta vẫn còn sống, còn đang được sủng ái. Quy cách ra ngoài của ta khá cao, tiểu tư và hộ viện đầy đủ, thế là ta đã cứu người từ tay bọn trộm. Nhưng tiểu ca ca vừa tỉnh lại lại tưởng ta là đồng bọn của kẻ xấu, há miệng cắn vào tay ta, rồi nhanh chóng chui vào đám đông biến mất.
Nếu không phải vết sẹo trên tay này, ta đã nghĩ tất cả những chuyện đó là ta đang mơ. Nhưng với một người không biết phải trái như vậy, ta coi như đó là một con chó, ai hỏi cũng nói là bị chó cắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT