Mộc Miên là một cô gái sinh ra ở Vùng quê sông nước phía Nam, nên bản thân cô có vẻ đẹp thanh thoát và mềm mại như nước, đôi mắt bồ câu đen láy, ẩn chứa sự dịu dàng. Tuy nhiên, ngay từ bé cô đã không nhận được sự yêu thương của bố mẹ mình.

Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, điển hình của các gia đình ở vùng quê nơi cô sinh ra. Khi cô ra đời, bà đỡ đã hết lời khen ngợi cô là một mỹ nhân từ bé, nhưng bà nội cô sau khi biết cháu đầu là con gái thì bĩu môi, quay lưng đi thẳng.

Mẹ cô vì sinh ra cô, cũng khóc lóc ủ ê, dùng nước mắt rửa mặt suốt thời gian ở cữ. Sau đó, khi hết cữ, bà bận rộn làm việc nhà và cố gắng mang thai lần nữa, nên quên mất cô con gái đầu lòng vừa được sinh ra này.

Cuối cùng, sau bảy năm cố gắng, bố mẹ cô đã sinh ra được Nhất Bảo, đó là em trai nhỏ của cô.

Trong bảy năm, mẹ cô đã sinh ba người con gái và một con trai. Cho nên sau khi sinh Bảo Bảo, sức khỏe của bà giảm sút nghiêm trọng. Nhưng lúc đó bà đã là công thần của nhà họ Trần, nên không ai dám làm khó bà nữa.

Vì sinh ra trong hoàn cảnh như vậy nên Mộc Miên luôn nhạy cảm với cảm xúc của mọi người xung quanh. Ngay từ khi còn bé, cô đã biết cách che giấu cảm xúc của mình, tìm được cách để người bà nội khó tính, luôn ghét bỏ cô là con gái lại trở nên yêu quý và thiên vị cô hơn những đứa cháu khác. Đương nhiên là còn kém xa với đãi ngộ của Bảo Bảo, em trai út của cô, tương lai của nhà họ Trần, như bà vẫn luôn mồm giảng.

Nhưng để đánh đổi lại sự yêu quý đó, chính là những năm tháng tuổi thơ cô luôn phải làm mọi việc một cách hoàn hảo, không được có bất cứ điều gì sai sót.

Khi đó, điều cô học được nhiều nhất chính là phỏng đoán suy nghĩ của người khác, và đối phó với những cơn giận vô căn cớ của người lớn, mỗi khi bảo bối của họ giận dỗi không muốn ăn cơm, hay tỏ ra chán chường, mệt mỏi...

Lớn dần lên, với ngoại hình xinh đẹp của mình, cô đã sớm nhận được những công việc chụp ảnh cho bìa tạp chí hay được thuê để tham gia các sự kiện diễu hành, giới thiệu sản phẩm. Cô đã kiếm được những đồng tiền đầu tiên ngay từ khi ngồi trên ghế nhà trường.

Nhưng cô cũng khá khôn ngoan, cô không bao giờ nói rõ số tiền mình kiếm được là bao nhiêu. Vì chỉ cần là tiền cô kiếm được, đều sẽ là bị lấy đi toàn bộ cho em trai cô.

Khi còn bé, cô rất thường có những suy nghĩ phản nghịch với người lớn. Nhưng sau nhiều lần bị “dạy dỗ”, cô đã hiểu rằng, sự phản nghịch của cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô chỉ là một đứa con gái vô dụng trong lời bà nội nói, cô được bố mẹ sinh ra trên đời đã là một ân huệ to lớn.

Cho nên, nhiệm vụ của cô chính là kiếm thật nhiều tiền để nuôi dưỡng và chiều chuộng Bảo bối của gia đình, em trai út của cô. Theo lời của bà nội, là cô phải biết trả ơn dòng họ đã nuôi dưỡng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play