Tác giả: Gia Trấp Hồng Đường
Edit: Doan Kimm
Sắc mặt Triệu Khuông Dận ngày càng u ám, vốn đã đen sì nay lại đen kịt đến mức không nỡ nhìn. Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, lập tức túm lấy cây rìu bên cạnh, đuổi theo Triệu Quang Nghĩa mà chém tới tấp.
Vừa rượt vừa chém vừa mắng:
“Làm tốt lắm, ngươi làm tốt thật đấy!”
Về sau càng chửi, càng loạn:
“Trẫm, trẫm… chó cắn trẫm mà!”
Mặc cho màn trời phía trên còn đang chiếu tiếp, Triệu Khuông Dận vẫn không quên truy sát Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa thì chỉ biết chật vật trốn chạy khắp nơi.
Lúc này, Chu Thanh Cốc vẫn tiếp tục giảng:
“Chúng ta hãy xem Sử ký Tư Mã Quang ghi chép lại quá trình Triệu Quang Nghĩa đăng cơ.”
Hắn dùng chỉ đỏ đánh dấu mấy đoạn then chốt:
“Hoàng hậu sai thái giám Vương Kế Ân đi tìm Triệu Đức Phương, nhưng Vương Kế Ân lại trực tiếp đến phủ Tấn vương, tìm Triệu Quang Nghĩa. Sử sách ghi rằng Vương Kế Ân biết Triệu Khuông Dận từ lâu đã định truyền ngôi cho Triệu Quang Nghĩa. Tới nơi thì gặp cả ngự y Trình Đức Huyền đang ở đó. Rồi chính miệng hắn nói cho Trình Đức Huyền rằng hoàng đế muốn truyền ngôi cho Triệu Quang Nghĩa.”
“Về sau, khi hoàng hậu nhìn thấy Triệu Quang Nghĩa đến thì vô cùng kinh ngạc, như thể hoàn toàn không ngờ đến, lại còn khóc cầu xin hắn tha cho mẹ con mình một con đường sống.”
“Nhiều năm sau khi Triệu Quang Nghĩa lên ngôi, ông mới lấy ra 'Kim quỹ chi minh' để chứng minh việc mình kế vị là hợp pháp. ‘Kim quỹ chi minh’ là lời Triệu Khuông Dận từng nói trước mặt Đỗ thái hậu rằng ‘nếu anh chết thì em kế vị’. Thế nhưng nếu đúng như vậy, vì sao không đưa ra ngay lúc lên ngôi mà đợi vài năm sau mới lấy ra?"
“Không ít người nghi ngờ cái chết của Triệu Khuông Dận không phải là cái chết bình thường. Bởi sau đó, Triệu Quang Nghĩa từng nghiêm trị Triệu Đức Chiêu khiến y tự sát, còn Triệu Đức Phương cũng chết một cách không rõ ràng. Theo ‘Kim quỹ chi minh’ thì đáng ra người kế vị phải là tam đệ – Triệu Đình Mỹ, nhưng sau này ông này lại mưu phản. Triệu Quang Nghĩa không giết mà vẫn giữ lại chức quan và tước vị Ngụy vương. Vài năm sau Triệu Đình Mỹ u uất mà chết.”
“Còn có giả thuyết Triệu Quang Nghĩa từng đầu độc Nam Đường hậu chủ Lý Dục và Tiền Thục quân chủ của Ngô Việt quốc, nên người ta nghi ngờ chính hắn đã thông đồng cùng Trình Đức Huyền giết Triệu Khuông Dận. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ xác thực.”
“Vì thế, chuyện này mãi trở thành một bí ẩn thiên cổ.”
“Có người suy đoán rằng Triệu Khuông Dận sớm đã nhận ra dã tâm ngày càng lớn của Triệu Quang Nghĩa, nên từng âm thầm cảnh báo. Ví dụ như lần dời đô đến Lạc Dương đã mang theo Triệu Quang Nghĩa đi cùng, mượn cớ dời đô để làm suy yếu thế lực Khai Phong phủ, lại thường xuyên để Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương ra mặt xử lý chính sự, tiếp xúc thường xuyên với Triệu Đình Mỹ — Những điều này khiến Triệu Quang Nghĩa cảm thấy bất an, từ đó động sát tâm.”
“Cũng có người cho rằng thời Ngũ Đại Thập Quốc, các triều đại thay đổi quá nhanh, nhiều hoàng đế không kịp bồi dưỡng con nối dõi nên việc anh chết em kế vị là chuyện bình thường. Nếu thế, thì việc Triệu Khuông Dận định truyền ngôi cho em trai cũng không phải không có khả năng. Nhưng lúc đó hai con trai của ông đã trưởng thành, vì vậy tất cả chỉ là suy đoán.”
“Dù sao thì tháng năm qua đi, thời gian vô tình. Mọi chuyện đều là bụi mờ quá khứ, chúng ta chỉ có thể lần theo sử sách để tìm về một góc tàn tích của lịch sử.”
【Hiểu rồi, độc sư tuyệt mệnh xin khấu đầu bái phục!】
【Tống “lừa” tông ở đây, ai dám không phục? Ta dùng độc giết sạch!】
Nghe thấy lời bình luận trên màn trời, Triệu Quang Nghĩa lúc này như thể cha mẹ vừa qua đời. Triệu Khuông Dận đã đổi sang thanh trường đao của thị vệ, lưỡi đao sắp bổ xuống, nhưng hắn lại dừng tay, chỉ nhìn Triệu Quang Nghĩa đang nhắm mắt chờ chết.
“Triệu Quang Nghĩa, chúng ta là huynh đệ mấy chục năm, mà giờ phải tương tàn sống chết vì ngai vàng?... Đau lòng quá rồi!”
“Năm đó ngươi bệnh nặng hôn mê, ta sợ không ai cứu được, tự lấy thân mình thử thuốc thay ngươi, cuối cùng ngươi quả nhiên hồi phục.” – Triệu Khuông Dận chậm rãi nói – “Ta lo Tấn vương phủ thiếu nước sạch, liền sai người làm xe, kéo nước đổ đầy hồ trong phủ của ngươi, để ngươi quản lý kinh sư hơn chục năm…”
“Hai đứa con của ta cũng rất kính trọng và yêu quý ngươi. Vậy mà ngươi nỡ xuống tay?”
Triệu Khuông Dận chất vấn từng câu từng chữ.
Nhưng lời của hắn đã không thể lay dộng một Triệu Quang Nghĩa đã hóa thành sói đói. Y mở mắt, cười nhạt mỉa mai:
“Năm xưa Hiếu Văn hoàng đế chẳng phải cũng từng tự tay băng bó cho ngươi, đối đãi với ngươi hết mực tin tưởng, giao phó cả nhi tử cho ngươi, thế mà ngươi vẫn cướp lấy giang sơn nhà họ Sài đó thôi?”
(Hiếu Văn hoàng đế chính là Sài Vinh.)
Nhắc đến Sài Vinh, Triệu Khuông Dận cũng chỉ biết thở dài não nề.
Trường đao trong tay hắn rơi xuống đất, bước chân loạng choạng rời khỏi cung điện. Bóng lưng hắn lúc này cô đơn đến tột cùng, chỉ để lại một câu vọng lại:
“Ta không giết Quang Nghĩa.”
Câu "không giết" này không có nghĩa là tha mạng.
Bởi nếu Triệu Quang Nghĩa còn sống, thì người trong phủ của hắn còn có thể sống được sao?
Thật ra, chuyện mà màn trời vừa nói, dù trong lịch sử có hay không, thì hiện tại — đều là thật.
Đó chính là… hoàng gia.
Triệu Quang Nghĩa nhìn bóng lưng kia, cúi đầu cười khổ, rút đao đâm vào bụng mình, rồi lảo đảo bước về hướng ngược lại với Triệu Khuông Dận. Dần dần bước chân chậm lại, máu nhỏ thành một vệt dài.
Cuối cùng, y ngã gục xuống đất. Thiên địa như mất hết sắc màu, chỉ còn một màu đỏ tươi, và một thân ảnh nằm đó.
Triệu Khuông Dận nghe tiếng động, bước chân thoáng khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Hắn biết, Triệu Quang Nghĩa đã hiểu được ý hắn nói — và chọn tự mình kết thúc.
Từ sau khi “mượn rượu tước binh quyền”, Triệu Khuông Dận đã hiểu rằng: ngôi vị quyền lực cao nhất thiên hạ, cũng chính là vị trí cô độc nhất.
Lần này là Triệu Quang Nghĩa. Vậy lần tới thì sao?
Là con hắn? Hay một người em khác?
…
Màn trời phía trên vẫn đang phát sóng trực tiếp. Không ai biết rằng, trong cung điện sâu thẳm ấy, chỉ còn lại một tiếng thở dài cô tịch.
“Chuyện về 'rìu quang, đuốc ảnh' của chúng ta đến đây là hết. Nếu các vị thấy hay, nhớ like và bình luận nhiều hơn nha!”
“Thiên cổ bí ẩn tiếp theo sẽ là…”
“Hắn là vị hoàng đế cầm trên tay một bộ bài cực tốt nhưng lại tự tay đánh nát. Là vị hoàng đế duy nhất bị phiên vương tạo phản thành công, Và khi trận đại hỏa được dập tắt, tung tích hắn trở thành điều bí ẩn. Hàng trăm năm qua, giới sử học vẫn luôn tìm kiếm tung tích hắn: rốt cuộc là còn sống, hay đã chết?”
Chu Thanh Cốc nói đến đây thì dừng, khiến hàng loạt người thấp thỏm mong chờ.
Đặc biệt là những cổ nhân thời tiền Minh — đến cả hậu Minh cũng chưa chắc đoán trúng. Nhưng khi chủ bá chưa cho đáp án chính xác, ai nấy vẫn còn đang suy đoán, liệu có phải là Hoàng đế triều đại sau của chính mình?
‘Mười hai kim nhân’ trước đó chỉ lướt qua sơ lượt, nhưng ‘rìu quang, đuốc ảnh’ lại là chuyện huynh đệ tương tàn. Tiếp theo lại là…
Phiên vương tạo phản!
Điều quan trọng không phải việc tạo phản, mà là — phiên vương đã tạo phản thành công!
Tô Thức buông bút, bật cười vỗ tay:
“Hôm nay Chu nương tử quả thật biết cách dẫn truyện. Nếu có thể giao lưu với hậu nhân thì hay quá. Hoặc có thể nói chuyện với tiền nhân cũng không tồi.”
Tư Mã Quang bị nhắc đi nhắc lại, ngồi giữa triều đình, dù bị người ta nhìn với ánh mắt nghi ngờ, vẫn vững vàng như núi. Về những chuyện được ông mơ hồ ghi lại, hoặc cố tình lược bỏ, thì đó đã là chuyện của sau này.
Dù sao thì,…màn trời đã phơi bày tất cả những điều nên – và không nên nói.
---