Tác giả: Trấp Hồng Đường 

Edit: Doan Kimm 


Vậy nên ngươi nói xem, ‘Thái Tổ trường quyền’ chẳng phải là một đòn đánh bay Lưu Bang luôn sao?”

Lưu Bang: ???

Từ từ! Sao lại đánh một phát là tới lượt trẫm chết chứ?! Thế còn Lý Thế Dân, Chu Nguyên Chương đâu? Rõ ràng trẫm cũng là lập quốc Hoàng đế mà!” Lưu Bang không phục, lên tiếng phản đối. Trong lòng còn bốc lên một luồng khí tức, hai tay cũng tung quyền đấm đá loạn xạ. Trong khoảnh khắc, hắn thực sự tìm ra được điểm đột phá.

Chỉ tiếc, màn trời không nhận lời khiếu nại của hắn. Cuối cùng Lưu Bang chỉ có thể bực bội tức tối giậm chân.

Còn Chu Nguyên Chương thì lại rất có hứng thú với nhân vật Thích Kế Quang. Nghe nói là danh tướng kháng Oa, ông liền nhíu mày – chỉ nghĩ thôi cũng biết chắc chắn lại là đám giặc Oa đó. Chu Nguyên Chương lập tức nghiêm mặt:

Đám cường đạo đó đúng là tâm tà bất diệt, càng nên ban bố lệnh cho bách tính biết. Giặc Oa đến thì phải dùng đao dẹp sạch, chờ ta ra tay... hừ hừ hừ.”

“Cha, không phải người từng nói Nhật Bản không phải quốc gia cần chinh phạt sao?” Chu Đệ nấp sau lưng Chu Tiêu, nhỏ giọng nói ra.

Sao hả? Giặc Oa tới mà ngươi còn muốn rửa sạch cổ rồi đưa ra cho nó chém à?” Chu Nguyên Chương trừng hắn một cái, “Tên Thích Kế Quang này nghĩ thế nào cũng là trung thần thời Đại Minh sau ta. Giặc Oa đến giờ vẫn còn dã tâm, chẳng lẽ trẫm lại nuôi giặc ngàn ngày không ra tay?”

Chu Thưởng hắc hắc cười nói: “Theo con thấy, lão Tứ nên bị cha đánh cho một trận, lời cha nói không phải câu nào cũng nghe theo đâu.”

Chu Nguyên Chương lập tức cởi giày định phang, “Lão Nhị, ngươi nói lời cha không phải cái gì cũng nghe, vậy ngươi nói xem ngươi không nghe thì định làm gì?!”

Chu Thưởng lập tức ngậm miệng. Giờ mà nói thêm gì nữa chẳng phải tự tìm đánh à?

---

Phía Tống triều, Triệu Khuông Dận nghe thấy bản thân được khen mấy câu, tuy muốn phớt lờ việc màn trời sắp chiếu đến mình, nhưng trong lòng vẫn có chút vui vui.

Triệu Quang Nghĩa bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, cái gọi là ‘thiên cổ bí ẩn’ ấy mà, thần thấy chỉ là mấy nữ tử trên màn trời nói chuyện giật gân thôi. Trước đó mười hai kim nhân cũng chẳng mơ hồ gì, chắc là hậu thế rảnh rỗi quá bịa chuyện chơi thôi.”

“Phụ hoàng, có khi cũng giống mười hai kim nhân, bảo bối thì chẳng thấy đâu, biết đâu lại là truyền quốc ngọc tỷ?” Triệu Đức Chiêu cũng lên tiếng.

Truyền quốc ngọc tỷ vốn từ Tần Thủy Hoàng truyền lại, là biểu tượng tối cao của hoàng quyền, nhưng đã thất lạc nhiều lần qua các triều đại.

Dù vậy, trong lòng Triệu Khuông Dận vẫn cứ dâng lên một cảm giác bất an khó diễn tả – và cảm giác này đã không ít lần giúp ông tránh được hiểm họa.

Cứ chờ xem màn trời nói thế nào đã.” Cuối cùng ông chỉ nói vậy.

---

Chơi xong trò chơi nhỏ này, tất nhiên chúng ta cũng quay lại vấn đề chính – ‘Rìu quang đuốc ảnh’, thiên cổ bí ẩn này chắc chắn liên quan đến người sáng lập Thái Tổ trường quyền: Triệu Khuông Dận!” – Chu Thanh Cốc lại kéo chủ đề về đúng hướng.

Trần Kiều binh biến mở ra một trang sử mới – bức tranh danh họa nổi tiếng khắp thế gian: Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào, lập nên nhà Tống.”

Chu Thanh Cốc hiển thị bức danh họa đó, fan cứng lập tức tràn vào bình luận:

[ Bệ hạ, trời lạnh lắm! ]
[ Trời lạnh, bệ hạ mặc thêm áo đi! ]
[ Ai nha, các ngươi vì sao hại trẫm? Các ngươi thật sự hại thảm trẫm rồi! ]

Bầu không khí trong triều Tống ngay lập tức trở nên... kỳ quái.

---

Khai Bảo năm thứ 9, tức năm 976 sau Công Nguyên, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận hạ chỉ bắc phạt. Trận đầu thắng lớn, vốn nên thừa thắng tiến công, nhưng... Triệu Khuông Dận băng hà.”

Triệu Khuông Dận: !!!

Trẫm... băng hà?” Đột nhiên nghe tin mình sắp chết, hơn nữa còn chỉ mấy năm nữa thôi, Triệu Khuông Dận sững sờ, toàn thân tê liệt.

"Triệu Khuông Dận qua đời hết sức đột ngột. Theo sử sách, hai ngày trước đó, ông vẫn còn "dạo Lăng Cẩm viện", "ghé Tây giáo trường", trông vẫn khỏe mạnh, không có dấu hiệu bệnh tật nghiêm trọng nào. Ấy thế mà đến tối lại "băng hà trong điện Vạn Tuế", thọ 50 tuổi."

Những lời này chẳng phải quá sơ sài sao?”

“Không ghi rõ nguyên nhân băng hà, ai ở bên cạnh, truyền ngôi cho ai, di ngôn đâu? Một người bình thường khi qua đời còn trăng trối vài câu, sao hoàng đế bên cạnh không có ai, đến cả thái giám cũng không?!”

Chu Thanh Cốc liên tục đặt câu hỏi. Triệu Khuông Dận lập tức nhận ra vấn đề.

Điều khiến ông nghi ngờ đầu tiên không phải là con mình, mà là ánh mắt lập tức chuyển sang Triệu Quang Nghĩa:
Hoàng đệ, trẫm không muốn sau này lại nghe tên ngươi trong chuyện này đâu.”

Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến Triệu Quang Nghĩa toát mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống:
Thần đệ nào dám mưu đồ ngôi báu!”

Triệu Khuông Dận vỗ mạnh lên bàn – mặt bàn vỡ tan. Ông lạnh lùng:
Tốt nhất là không có.”

Triệu Đức Chiêu và Triệu Đức Phương nhanh chóng cầu xin cho thúc phụ, nhưng sắc mặt đen sì của Triệu Khuông Dận vẫn không đổi. Triệu Quang Nghĩa quỳ mãi không dám đứng dậy.

---

Chu Thanh Cốc lại tiếp lời:

““Triệu Khuông Dận vừa băng hà, Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa lên ngôi. Vậy vì sao lại có ghi chép về chuyện ‘rìu quang đuốc ảnh’ này? Chẳng qua là dựa vào một đoạn lời kể được ghi lại bởi một người tự xưng là tăng nhân tên Văn Oánh…”

Chu Thanh Cốc cho chiếu nguyên văn, mọi người dưới màn trời đều thấy: Văn Oánh nói rằng ông nghe được từ thần tiên chuyện Triệu Khuông Dận truyền ngôi cho Quang Nghĩa, nghe qua thì vô cùng kỳ quái.

Cũng có người cho rằng, biết đâu tất cả chỉ là đoán mò vớ vẩn — dù sao thì cũng có kẻ viết ra mấy thứ đó một cách hăng say vô cùng.

Không sai, nói ngươi đó —— Phùng Mộng Long!

Chu Thanh Cốc tìm ra điểm then chốt trong đoạn văn, liền giải thích sơ lược:

Xem tiếp đoạn phía sau, đại khái nói Triệu Khuông Dận cho gọi Triệu Quang Nghĩa vào cung uống rượu, sai đuổi hết cung nữ và thái giám ra ngoài. Ngoài điện chỉ còn nội thị, đứng từ xa chỉ thấy bóng trúc lay động dưới ánh đèn. Triệu Quang Nghĩa thì ‘hơi có biểu hiện tránh né tiệc rượu, giống như không thể chống đỡ nổi’. Sau đó, Triệu Khuông Dận dùng chuôi rìu gạt tuyết, miệng nói: ‘Hảo làm tốt làm’, rồi đi nghỉ. Triệu Quang Nghĩa không trở về phủ mà ngủ lại trong cung. Đến gần canh năm, Triệu Khuông Dận băng hà.”

“Về sau, Lý Đảo trích dẫn ghi chép của Văn Oánh, đem câu ‘Hảo làm tốt làm’ đổi thành ‘Làm tốt chi’, ý là bảo Triệu Quang Nghĩa hãy làm hoàng đế cho tốt. Còn chỗ này có ghi ‘hơi thở như sấm sét, di thể ngọc sắc như canh tắm’—chuyện này chẳng phải rất đáng nghi sao?”

“Lại nói, một tăng nhân sao biết tường tận đến vậy?”

“Thật ra Văn Oánh không phải tăng nhân bình thường. Ông hay lui tới nhà quyền quý, bạn bè đều là người trong triều, rất có thể nghe được điều gì đó. Mà sử gia nổi tiếng của Nam Tống là Lý Đảo cũng chép lại lời ông. Lý Đảo tính tình cẩn trọng, chưa được kiểm chứng rõ ràng thì sẽ không tin mấy lời vớ vẩn đó.”

Sau đó, Chu Thanh Cốc còn chiếu ra ghi chép của Tư Mã Quang trong 《Tục Thủy Kỷ Văn》 và của Lý Đảo trong 《Tục Tư Trị Thông Giám Bản Thảo》 về sự kiện này.

Tư Mã Quang là sử học gia cẩn trọng, ông viết 《Tư Trị Thông Giám》 – trong 《Tục Thủy Kỷ Văn》 ghi lại các sự kiện lịch sử khoảng trăm năm sau khi Bắc Tống lập quốc.”

“Dù vậy, ông không nhắc gì đến ‘rìu quang  đuốc ảnh’, chỉ ghi chép toàn bộ quá trình Triệu Quang Nghĩa lên ngôi.”

“Nhưng – chính toàn bộ quá trình này lại mâu thuẫn chồng chéo!”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play