Edit: Shi
Tô Sách và Thản Đồ yên lặng nhìn nhau một lúc. Thản Đồ chăm chú nhìn gương mặt người mình ôm trong lòng, trong mắt ánh lên sự mãn nguyện. Còn Tô Sách thì không biết nên mở lời thế nào cho phải.
“A, đúng rồi,” Thản Đồ như sực nhớ ra điều gì, “A Sách, em ngủ một lát đi.” Nói xong, hắn trải tấm da thú đang đặt dưới đất ra, cuộn lại thành hình dáng giống một chiếc giường nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đẩy Tô Sách nằm xuống.
Ban nãy chưa để ý, giờ vừa nằm xuống, Tô Sách mới phát hiện mình đúng là hơi mệt thật: “Vậy còn anh thì sao…”
Thản Đồ cười rạng rỡ: “Ta đi làm chút đồ ăn cho em!” Vừa nói xong liền nhảy bật dậy, không đi bằng cửa mà thẳng thừng nhảy vèo qua cửa sổ ra ngoài.
Tấm da thú dưới lưng có hơi cứng, dù đã được xử lý sạch sẽ nhưng vẫn khiến người nằm cảm thấy hơi khô ráp. Tô Sách liếc nhìn bóng dáng Thản Đồ đang khuất dần, rồi cúi xuống vuốt thử mảnh vải được gọi là “hàng dệt tốt nhất trong bộ lạc” mà mình đang mặc — cảm giác mịn màng tựa như tơ lụa, mặc lên người thực sự rất thoải mái.
Ban đầu khi đến đây, vì đồ ăn hay đồ dùng ở nơi này đều khá thô sơ, cứng cáp, Tô Sách còn nghĩ mình sẽ khó mà thích nghi. Nhưng ít nhất, từ chất liệu vải vóc mà xét, cậu không cần lo về khoản mặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT