Trương Thự Quang hoa mắt, không chịu nổi kích thích đột ngột, lại ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, Trương Thự Quang cảm nhận được ánh sáng qua mí mắt, nhưng không mở mắt ra. Anh cố tình thở chậm lại, một lúc lâu không thấy có tiếng động gì xung quanh, mới hé mắt nhìn.

Mắt đảo qua đảo lại, nhờ ánh sáng anh thấy rõ khung cảnh xung quanh.

Một cái hang động, thảo nào mũi anh ngửi thấy mùi đất tanh và cảm giác ẩm ướt khó chịu.

Trương Thự Quang ngồi dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể mình, tím tím xanh xanh từng mảng từng mảng, gầy gò khẳng khiu, quan trọng là trên người không mảnh vải che thân, bên cạnh không xa chất đống không ít da lông các màu.

Trương Thự Quang cố gắng nuốt nước miếng, hung hăng thở ra một hơi.

Lần đầu tiên tỉnh lại trong hoảng loạn, những hình ảnh hỗn loạn trong đầu khiến anh ngất đi, lúc này, anh đã có ký ức của hai đời.

Ký ức tăng thêm này khiến sắc mặt anh thay đổi liên tục.

Lần trước, nữ đồng nghiệp trong đơn vị nhiệt tình giới thiệu cho anh một quyển truyện thú nhân, nói là vừa đáng yêu vừa được sủng ái, còn có đủ loại lông xù xù, đối với những người không có thời gian nuôi thú cưng như bọn họ mà nói, đáng để xem.

Trương Thự Quang không từ chối, đọc lướt qua hai chương đầu, cảm thấy cũng không tệ nên lưu lại, định chờ xong dự án này sẽ lấy ra đọc trước khi ngủ, kết quả không ngờ, truyện chưa đọc được mấy chữ, anh đã nhắm mắt mở mắt xuyên vào quyển sách này, còn thành một nhân vật pháo hôi chỉ được nhắc đến vài câu!

Chẳng lẽ đây là, trời muốn diệt anh?

Trương Thự Quang cảm thấy đầu đau nhức, đầu ngứa ngáy, đưa tay gãi, dầu mỡ bết dính, sờ hai cái đã khiến anh ghê tởm.

Nếu anh nhớ không lầm, nhân vật pháo hôi trong truyện vừa xuất hiện đã rơi xuống vách đá ch·ết, anh bây giờ có lẽ là... mượn xác hoàn hồn!

Rắc rắc! Rắc rắc!

Trương Thự Quang đột ngột quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, đầu óc trống rỗng, toàn thân căng thẳng, cảnh giác cao độ. Dù có những ký ức kia, anh vẫn xa lạ với thế giới này, một chút động tĩnh cũng khiến anh sợ hãi.

Nơi cửa hang lờ mờ nghe thấy tiếng sột soạt, như có người đang kéo thứ gì đó từ xa đến.

Trương Thự Quang vô thức nắm chặt tấm da thú lông dài trên người, rồi sững người.

Anh cúi đầu, vén tấm da thú lên, mắt trợn tròn.

Điện thoại di động!

Chiếc điện thoại Hoa Vi P80 mà anh định đổi vì không giữ được pin, vậy mà xuyên qua cùng anh!

Tiếng sột soạt bên tai càng lúc càng lớn, Trương Thự Quang không kịp nghĩ tại sao điện thoại lại xuất hiện ở đây, anh theo phản xạ nhét điện thoại xuống dưới da thú, nửa nghiêng người, ngồi dậy.

Một bóng người xuất hiện ở cửa hang, vì khá xa và ngược sáng, Trương Thự Quang cố gắng mở to mắt cũng không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ thấy dáng người cao lớn vạm vỡ.

"Bịch" một tiếng trầm đục, người nọ ném thứ đang kéo trên tay xuống đất.

Trương Thự Quang ngơ ngác chớp mắt.

Trong lúc anh còn đang sắp xếp ngôn ngữ, nghĩ xem nên chào hỏi ân nhân cứu mạng này như thế nào, thì đối phương từ tảng đá bên kia đi tới.

Trương Thự Quang ngẩn người.

Nhìn gần mới thấy đối phương cực kỳ cao, anh ngồi ở đó ngẩng đầu lên cũng thấy cổ hơi mỏi.

Người này có vẻ là con lai, hốc mắt sâu thẳm, mũi thẳng tắp, mái tóc nâu được buộc gọn sau đầu thành một bím nhỏ, làn da màu đồng cổ khiến cậu trông có phần gợi cảm, hơn nữa người này, ngoại trừ một mảnh da thú quấn quanh nửa thân dưới, trên người không có gì khác.

Trương Thự Quang nhìn cục đá trong tay cậu, thấy chính giữa bị khoét một cái lỗ lõm, bên trong là một lớp nước trong suốt.

Anh nhận ra đối phương đang lấy nước cho mình uống, vội vàng nhận lấy cái "cốc đá" kì lạ kia, nói lời cảm ơn rồi uống cạn.

Người kia nhìn chằm chằm anh, thấy anh uống xong vẫn nhăn mày, hơi suy tư, rồi đưa tay lấy cốc đá lại, lại múc đầy nước đưa cho anh.

Trương Thự Quang suýt chút nữa cảm động phát khóc, người này tuy có vẻ ngoài thô kệch, cao lớn cường tráng, nhưng tính cách chắc là dễ gần, dù cậu chưa nói một lời nào, cậu vẫn là người tốt!

Uống thêm năm cốc nước đá, Trương Thự Quang xua tay, tỏ ý mình đã uống đủ.

Anh lau miệng, cẩn thận hỏi: “Cậu, cậu có hiểu tôi nói gì không?”

Người đàn ông thờ ơ gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

Trương Thự Quang cảm thấy giọng người này có chút lười biếng, như thể chưa tỉnh ngủ.

Anh không nghĩ nhiều, thấy đối phương hiểu tiếng người, vội hỏi: “Cậu cứu tôi phải không? Cảm ơn cậu, tôi tên là… tôi tên Thự Quang, cậu tên gì? Đây là đâu?”

Người đàn ông nhìn tư thế ngồi kỳ quặc của anh, không nói nhiều, chỉ gật đầu: “Bộ lạc Nhai Ngạn, Mãng Cửu, tôi nhặt được anh ở bờ sông.”

Nhặt được…

Sao nghe cứ kỳ quặc thế nhỉ.

Chẳng lẽ ai nhặt được thì người đó là của mình?

Trương Thự Quang còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe Mãng Cửu nói tiếp: “Anh là tôi nhặt được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play