Sức khỏe Bùi Tử Thê rất tốt nên việc này không phải không chịu được. Nhưng cơ thể nàng lại rất yếu, quỳ đến mức đầu gối sưng tấy lên, không thể đi lại được.
Cuối cùng, là Bùi Tông Chi cõng nàng trở về phòng.
Nàng tựa người trên lưng Bùi Tông Chi, nghẹn ngào khóc lóc, cầu xin sự tha thứ: “Tông Chi ca ca, muội xin lỗi, sau này Thanh Đường nhất định sẽ nghe lời huynh, không bao giờ tự ý lẻn ra ngoài chơi nữa.”
Lúc đó nàng mới đáng yêu làm sao, không như bây giờ, nàng chỉ yên lặng tựa người vào lưng Bùi Tông Chi, không nói nửa lời.
Rốt cuộc thì Bùi Tông Chi vẫn phải lên tiếng trước: “Ta vừa gặp một cô bé, lúc đó ta còn tưởng mình bị ảo giác, vì cô bé đó rất giống muội lúc nhỏ.”
Lời nói của Bùi Tông Chi đầy cảm xúc: “Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp muội ở cổng Thừa Bình Hầu phủ. Người muội ướt đẫm nước mưa, muội rất gầy, người bé tí như cái kẹo, trông rất đáng thương.”
“Muội cũng nhớ lần đầu tiên gặp huynh.” Nàng khẽ lẩm bẩm, “Nếu không phải nhờ huynh đưa chiếc ô đó, thì chắc có lẽ Thanh Đường đã chết từ lâu rồi.”
“Vậy sao?” Giọng điệu của Bùi Tông Chi có chút buồn, “Nhưng có vẻ bây giờ muội muội càng ngày càng xa cách với ta.”
Thẩm Thanh Đường luôn cố tình tránh mặt mình, tất nhiên chàng đều nhìn thấy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play